Dịch: Xiaoxin
Kiều Lộ lại một lần nữa chậm rì rì về nhà, cô ta nhớ đến lần trước bố cứ trách móc cô không có bằng chứng chứng minh Kiều Lam gian lận. Kiều Lộ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của bác hai Kiều, liền thu lại những lời oán trách. Đợi đến tối chiếu tin tức thời sự, cô ta mới đi tìm bác gái Kiều khóc lóc, kể lể.
Nhưng lần này ngay cả biểu hiện của mẹ lại nằm ngoài dự đoán.
Bác gái Kiều không thích bà cụ Kiều, cũng chẳng thích thím ba. Nhưng bà có chút dè dặt trước những người con của nhà chú ba.
Bác gái Kiều không phải là người không hiểu chuyện, bà không thích ai cũng có lí do riêng của mình. Ví dụ như bà không ưa bà cụ Kiều vì tính cách thô tục quê mùa, ví dụ như thím ba không những không có học vấn mà lại còn không có chính kiến riêng. Nhưng trong mấy đứa con nhà họ Kiều, bà ghét nhất đứa con gái thứ hai và Kiều Nguyên. Đứa đầu tiên rõ ràng là kẻ chen chân vào gia đình người ta mà suốt ngày vênh mặt tự đắc. Còn đứa thứ hai vì là cháu đức tôn nên bà cụ cưng chiều lên đến tận mây xanh
Bác gái Kiều không ghét chị cả và Kiều Lam. Tính cách chị cả nhà đó rất ôn hòa, còn Kiều Lam thì cũng chẳng làm chuyện xấu gì cả.
Ngoại trừ lần trước Kiều Lộ dám chắc như đinh đóng cột chuyện Kiều Lam gian lận.
Nhưng lần này Kiều Lộ vẫn nói Kiều Lam chép bài người khác, bác gái Kiều không tin. Giống như lần trước bà đã nói, Kiều Lam chép thì cũng chép được một lần thôi, chẳng lẽ còn chép được lần thứ hai?
Mà trong kì thi tháng trước, Kiều Lộ luôn miệng nói với bà rằng lần này Kiều Lam nhất định sẽ không chép được nữa.
Kết quả thì sao, thành tích của Kiều Lam vẫn rất tốt.
Kiều Lộ vừa khóc vừa nói hành động gian lận của Kiều Lam thật buồn nôn, nói các bạn học không tin mình. Thậm chí ngay cả bố cũng không tin.
Bác gái Kiều nhìn dáng vẻ con gái khóc lóc om sòm, luôn miệng mắng Kiều Lam khiến tâm trạng của bà rối như tơ vò. Bà nhớ lần trước vẻ mặt thẳng thắn của chồng mình khuyên bảo Kiều Lộ rằng nếu không có bằng chứng thì đừng tùy tiện gắn ghép tội cho người khác. Lúc đó bà nghĩ chồng mình đã quá nghiêm khác với Kiều Lộ.
Cho nên Kiều Lộ bây giờ mới biến thành dáng vẻ như thế này.
Bác gái Kiều ngồi trên ghế sofa hoài nghi bản thân có phải đã dạy dỗ Kiều Lộ sai phương hướng rồi hay không.
Kiều Lộ khóc rất lâu, thấy mẹ mình không phản ứng lại. Cô ta vừa ngẩng đầu thì thấy ánh mắt nặng nề của bà, trong lòng chợt rung, thỏ thẻ nói: “Mẹ…có phải mẹ không nghe thấy con nói…”
Bác gái Kiều khôi phục lại tinh thần, qua một hồi lâu mới nói: “Con không có bằng chứng thì đừng nói nữa, ngày nào cũng đặt tâm tư vào người khác cho nên học hành mới giảm sút.”
Kiều Lộ thất thần nhìn mẹ mình, miệng mở to, vẻ