“Nhặt nó lên! Xin lỗi Giang Chỉ mau!”Hứa Hành Chu nổi giận đùng đùng, nhìn nhóc mập quát.
“Mắc gì tao phải xin lỗi?” Nhóc mập còn chưa xả giận, vừa nói vừa dẫm chân lên hộp quà, Giang Chỉ giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
Hứa Hành Chu nhìn quà của mình bị đạp hư, cậu bé nắm tay lại thật chặt.
Nhóc mập đằng kia còn chưa chịu thua, mở miệng nói: “Tao biết ngay là mày mà Hứa Hành Chu! Hừ, cả ngày đi theo đuôi Giang Chỉ, quả nhiên tụi mày đều là một đám con hoang không có cha…”Nhóc mập còn chưa nói xong đã thấy cái mũi của mình đau xót: “! A, máu, chảy máu rồi…”Lục Cẩm Xuyên không ngờ mình vừa mới rời khỏi Giang Chỉ mấy phút đã nghe được tin cô bé đánh nhau.
Trong phòng hiệu trưởng, người tới đầu tiên là mẹ của nhóc mập!“Mẹ ơi! Hu hu! Đứa con hoang đó đánh con!” Nhóc mập thấy mẹ liền khóc rống lên.
“Nhị Bảo, con làm sao vậy để mẹ xem nào? Trời đánh thật, nhà trẻ mấy người chăm sóc tụi nhỏ vậy đó hả? Đúng là đồ có mẹ sinh mà không có cha dạy! Hôm nay không giải quyết cho ra lẽ thì tôi không đi đâu hết.
” Mẹ Bảo Húc hung dữ nhìn hai đứa nhóc, hận không thể nhào tới cắn bọn trẻ cho hả giận.
“Mẹ Bảo Húc này, cô đứng lên trước đã, bây giờ chúng tôi phải xử lý vết thương của Bảo Húc!” Hiệu trưởng nhà trẻ lúc này ở bên cạnh khuyên bảo.
“Nhà trẻ mấy người bị gì vậy? Mấy đứa mất dạy như thế mà cũng nhận vào trường! Hôm nay nhất định phải giải quyết cho tôi!” Mẹ của Tôn Bảo Húc nhìn hai đứa trẻ, trong lòng một bụng lửa giận.
Lục Cẩm Xuyên vào phòng hiệu trưởng đã nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang la lối khóc lóc bên trong.
Mà Giang Tiểu Chỉ vẻ mặt sợ hãi đứng cách đó không xa, Lục Cẩm Xuyên nhìn cô bé, không kiềm được cơn giận dữ trong lòng! Có người dám nhân lúc anh không có mặt, bắt nạt nhóc con nhà anh!“Anh hai!”Giang Tiểu Chỉ thấy Lục Cẩm Xuyên đến, giống như nhìn thấy được cứu viện, cô bé tủi thân gọi anh.
“Giang Tiểu Chỉ!” Lục Cẩm