“Cậu giỏi thật! Chạy tới nhà trẻ đánh nhau cơ đấy!”Trên đường trở về, Từ Nghệ vừa thoa thuốc cho Lục Cẩm Xuyên vừa mở miệng mắng.
Từ Nghệ không ngờ mình để Lục Cẩm Xuyên ra ngoài một chuyến lại gặp phải chuyện lớn như vậy, còn đánh nhau với một bà thím.
Nếu không phải cô chạy đến thì hai người bọn họ chắc còn đánh tới khi lên đồn công an mất.
“Đau! Chị Từ nhẹ tay chút đi!” Lục Cẩm Xuyên nhỏ giọng than vãn.
“Đau chết cậu cho rồi!” Từ Nghệ nhìn thấy mặt Lục Cẩm Xuyên là lại nổi giận.
Lục Cẩm Xuyên lầm bầm vài tiếng, sau đó nhìn sang Giang Chỉ đang đau lòng không nói câu nào, anh bắt đầu thẩm vấn cô bé: “Giang Tiểu Chỉ, thằng nhóc kia là ai?”“?” Giang Chỉ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh hai.
“Thằng nhóc đưa quà cho nhóc, nó là ai?” Nghĩ đến cô nhóc nhà mình được người ta nhớ thương, trong lòng Lục Cẩm Xuyên thấy khó chịu.
“Anh hai hỏi anh Hành Chu hả?”Bây giờ đã bắt đầu gọi thân thiết vậy rồi sao? “Cha già” Lục Cẩm Xuyên không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.
“Anh Hành Chu là con của dì Thu nhà hàng xóm, lớn hơn em một tuổi! Bình thường dì Thu Thu và anh Hành Chu đối xử với em rất tốt!”Nghĩ đến bản thân không biết khi nào mới gặp lại anh Hành Chu, Giang Chỉ cảm thấy rất buồn bã.
“Hừ!” Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ ủ rũ thì rất không vui, có điều cũng không sao, sau này cũng không còn gặp nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Cẩm Xuyên không khỏi dặn dò cô bé: “Giang Tiểu Chỉ, chừng nào đi học nhà trẻ mới thì cách xa tụi con trai ra.
Nhiệm vụ của con nít là học thật giỏi, biết chưa?”“Em biết rồi anh hai!” Học thật giỏi, mai mốt lớn lên mới có thể nuôi được anh hai.
Từ Nghệ nhìn dáng vẻ như đề phòng sói của Lục Cẩm Xuyên thì lên tiếng nhắc nhở: “Con bé mới có bao lớn đâu chứ, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.
”“Đây gọi là đề phòng trước, chị chẳng biết gì.
”Buổi tối, trong phòng khách.
Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ tìm kiếm tin tức giải trí, trong lòng không khỏi hoảng hốt:Chẳng lẽ trong lúc anh không để ý thì con nhóc này bắt đầu đu idol rồi?“Giang Tiểu Chỉ, em thích người này à?”Lục Cẩm Xuyên