Trên đường về, trời bất chợt đổ mưa!“Anh hai! Trời mưa rồi!” Giang Chỉ áp đầu vào cửa sổ!“Có thể ông trời cảm thấy anh tương đối thảm đó! Cơn mưa này là bất bình cho anh đó!”Lục Cẩm Xuyên nói thầm một câu!Từ Nghệ: “Đừng để ý tới cậu ta!”Cả ngày làm cho người ta tức giận! Cơn mưa này rơi xuống cũng không phải vì bất bình, mà là vì đập chết anh mới đúng!Xe chạy đến chỗ ở của Lục Cẩm Xuyên, mới vừa xuống xe!Đi vào trong tiểu khu, ngay khi đi ngang qua một bụi cây, thì nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ra!“Meo!” Một con mèo nhỏ bị mưa xối ướt chạy ra ngoài! Kêu bằng giọng nho nhỏ như trẻ con! Rất đáng thương!“Anh hai! Anh mau nhìn, là mèo con! Nó thật đáng thương! Chúng ta giúp nó đi!”Giang Chỉ nhìn mèo con bị mưa xối ướt sũng, không khỏi động lòng trắc ẩn.
“Meo?” Nghe Giang Chỉ nói vậy, cơ thể Lục Cẩm Xuyên lập tức giật nảy mình: “Đi mau, đi mau!”“Anh hai, mèo con rất đáng thương mà! Chúng ta có thể… hay không” Nhận nuôi?Lục Cẩm Xuyên lập tức hiểu những gì mà Giang Chỉ muốn nói, lập tức ngắt lời: “Giang Tiểu Chỉ, nói cho nhóc biết, không thể!”“Anh hai? Thật sự không thể sao?”Nhìn mèo con co thành một quả cầu dưới mưa to hạ, trong lòng cảm thấy rất buồn bã?“Có khi nào nó chết không anh? Mẹ và ba của nhóc đâu rồi, bọn họ cũng không cần nhóc sao? Nhóc cũng không có nhà hả?”“Meow!” Mèo con lạnh run kêu một tiếng!Nhưng nhìn vẻ mặt quyết liệt của anh hai, giọng Giang Chỉ lại tủi thân: “Xin lỗi!”Giang Chỉ nhìn mèo con, lại nhìn anh hai, trong lòng tràn đầy khổ sở! Nếu mèo con chết thì sao? Hu hu!Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ rất quyến luyến mèo con, trông cô bé rất đau lòng thì cảm thấy bản thân dường như là người xấu.
Đặc biệt là nghe được câu nói không có ba mẹ kia, trong lòng cũng rất khó chịu!Nhìn Giang Chỉ đi vài bước là quay đầu