Chung Ý Thu không nhìn nổi cảnh cả nhà Viên Diễm thì trân trọng tình nghĩa, còn Tiêu Minh Dạ lại cà lơ phất phơ không khách khí, như mình là chủ nhà cần phải nhận đại lễ.
Tiêu Minh Dạ quá hiểu từng biểu tình trên mặt cậu, dù là một cái nhếch mép hay là một cái chun mũi, Chung Ý Thu không hề để ý, chứ hắn thì rõ lắm.
“Nếu anh không thản nhiên tiếp thu, thì bọn họ sẽ luôn dây dưa, càng phiền toái thêm.” Tiêu Minh Dạ vừa múc cháo vừa giải thích cho cậu.
Chung Ý Thu được mở rộng tầm mắt, từ khi cậu tới đây đã gặp qua khá nhiều lời lôi kéo khách sáo, càng khoa trương càng có vẻ nhiệt tình, còn nhóm phụ nữ nhìn thấy cậu thì càng lớn mật trêu chọc và khiêu khích, mỗi lần đều bức cậu đến mức hít thở không thông, như là bị ép phải ra trận vậy.
Bây giờ nghe xong mấy lời này thì cậu hiểu ra, thản nhiên tiếp thu mới là điều đúng đắn! Nếu là nhiệt tình thật sự, thì vừa vặn, nếu là khách khí giả tạo, thì đây là giáo huấn, về sau khẳng định sẽ không có lần sau nữa, một mũi dao trúng hai con chim!
“Anh lợi hại thật đó!” Chung Ý Thu hưng phấn đấm hắn một quyền, “Biện pháp này thật tốt quá, sao anh không nói sớm cho em biết chớ!”
“Đạo lý đơn giản quá anh tưởng ai cũng biết mà.”
Chung Ý Thu: “……”
Người thứ hai tới chúc tết là Viên Binh, thằng bé mặc bộ đồ mới rộng thùng thình, là do cô nó mua cho, phụ nữ thích mua cho trẻ con trong nhà quần áo lớn hơn một hay hai số, có thể mặc thêm được mấy năm, cũng là để sau này truyền lại cho mấy đứa em.
Nó hơi sợ Tiêu Minh Dạ, đứng ở ngoài sân không dám vào nhà.
Chung Ý Thu muốn giúp Tiêu Minh Dạ lấy lại hình tượng, bảo hắn đưa hoa quả cho Viên Binh ăn.
Tiêu Minh Dạ đang ăn cơm, đành phải đứng dậy chấp hành nhiệm vụ của lãnh đạo, nhưng mang theo cảm xúc rõ ràng, hận không thể kéo mâm đồ ngọt đến trước mặt Viên Binh, lạnh lùng nói như người ta đang thiếu tiền của hắn vậy, “Ăn.”
Mấy cây kẹo màu sắc sặc sỡ rất hấp dẫn, nhưng mà Tiêu Minh Dạ quá dọa người, làm Viên Binh chỉ dám duỗi tay lấy một cái.
Chung Ý Thu giành lại cái mâm, trực tiếp mở túi áo thằng bé ra cho vào một đống, cái túi còn lại không biết để gì mà dày cộm, Chung Ý Thu mở ra thì thấy toàn là pháo, đoán là tối hôm qua lúc từng nhà đốt pháo, thằng bé ra ngoài nhặt, tích cóp đến bây giờ mới nhiều như vậy.
Chung Ý Thu nhớ hồi còn nhỏ mình cũng từng làm điều này, trẻ nhỏ thích nhặt pháo, lúc ấy có một hai cái lọt lưới còn mang theo thuốc súng, nhặt về chơi là nghe tiếng pháo nổ vui tai.
“Nhớ đi đường cẩn thận, té ngã là chúng nổ ở trong túi luôn.” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu: “……”
Viên Binh: “……”
Chung Ý Thu phát hiện Tiêu Minh Dạ mấy ngày nay đặc biệt khác thường, thích nói chuyện hơn trước kia rất nhiều, lại còn thích cà khịa người khác nữa.
Nhưng đó cũng đại biểu cho tâm tình tốt, hắn vẫn luôn sinh sống trong mờ mịt, rốt cuộc cũng có vầng sáng cuối đường hầm, nên hắn nguyện ý nói giỡn, nguyện ý chọc người, nguyện ý chú ý đến vòng người xung quanh Chung Ý Thu.
Giống như là một người bị bệnh quấn thân quanh năm, suốt ngày bị nhốt ở trong căn phòng không có ánh sáng, người chung quanh vừa sợ vừa chán ghét, đi ngang qua cái nhà này đều phải xa xa né tránh, thậm chí còn muốn ghét bỏ phun nước miếng nữa.
Rốt cuộc cũng có một ngày, có người phá cửa xông vào, kéo xuống màn che đen tối, mở ra cửa sổ, ánh mặt trời cưỡng chế dời đi tăm tối trong phòng, cũng như xua tan nội tâm tật nguyền của hắn.
Không có chuyện gì vui hơn chuyện này cả, Chung Ý Thu một bên vui vẻ một bên bị giọng điệu cà khịa của hắn làm cho tức chết, nhưng mà vẫn cam tâm tình nguyện chia ngọt xẻ bùi với người thương.
Người nhà của chú Nghĩa lục tục tới chúc Tết, Tiêu Minh Dạ không muốn ở đây ứng phó với bọn họ, nên bảo Chung Ý Thu mặc áo lông vũ vào, không hề ngại ngùng ngồi xuống mang ủng vào giúp cậu, rồi dẫn cậu ra ngoài chơi.
Tiêu Minh Dạ đi ở phía trước, hắn mặc cái áo khoác mới mà Chung Ý Thu mua cho, đôi tay đút vào túi quần, dáng vẻ rất hào sảng.
Chung Ý Thu trong lòng ấm áp trên mặt ngượng ngùng, sau khi thành niên thì đây là lần đầu tiên có người mang giày giúp cậu, cậu không thể quên được cảm giác khi Tiêu Minh Dạ nắm chân mang giày cho mình, cậu có thể cảm nhận được đó là quý trọng và yêu thương phát ra từ tận đáy lòng.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Chung Ý Thu hỏi, lôi bàn tay của hắn ra, nắn nắn rồi lại nhét vào, “Em muốn đi đâu?” Tiêu Minh Dạ hỏi lại.
“Em không biết, đi đâu cũng được, chỉ cần là đi với anh.”
Tiêu Minh Dạ cười, “Hôm nay sao nghe lời vậy hửm?”
Chung Ý Thu khoe mẽ, dịu dàng nói, “Sau này ngày nào cũng sẽ nghe lời.”
“Ừ, vậy mới đúng, em nhất định phải nghe lời.” Tiêu Minh Dạ rất hài lòng với thái độ của cậu, gật đầu tiếp tục dặn dò.
Chung Ý Thu: “…… Rốt cuộc là đi đâu?”
Tiêu Minh Dạ thương tâm nhìn cậu, ý tứ là em xem em đi, vừa mới nói sẽ nghe lời mà giờ lại không kiên nhẫn tí nào cả.
Chung Ý Thu nhìn dây giày được thắt theo quy củ, nuốt cục nghẹn trong lòng xuống, chậm rãi nói: “Ngài muốn đi đâu ạ?”
“Lên núi, tuần tra lãnh địa sắp thuộc về chúng ta.” Tiêu Minh Dạ hứng thú hiếm thấy.
Hai người đi song song với nhau, bởi vì trên đường quá nhiều người đi chúc Tết, nên bọn họ không dám dắt tay, cũng không biết ai là người bắt đầu, anh đụng bả vai em một chút, em cọ anh một chút, như hai đứa trẻ đùa giỡn suốt cả đường đi.
Khi đi ngang qua thôn, Chung Ý Thu mới nhớ tới, đêm giao thừa tối hôm qua Vương Quế Chi không gọi Tiêu Minh Dạ về ăn bữa cơm đoàn viên, cho dù trong quá khứ có lo lắng thật tình hay không, thì ít nhất cũng sẽ kêu một cái, năm nay hoàn toàn không lo cho đứa con trai này.
Là