Tiêu Minh Dạ không biểu hiện thái độ gì, Chung Ý Thu lại có chút tức giận, xem ra người một nhà bọn họ tối hôm qua là vì tiếp đãi vị khách quý này, mà mới không kêu Tiêu Minh Dạ trở về ăn cơm, miệng thì luôn nói Tiêu Minh Dạ là người một nhà, vậy mà đêm đoàn viên “Người nhà” còn không quan trọng bằng cả người ngoài.
“Mọi người tới làm gì vậy? Tới chúc Tết à?” Chung Ý Thu làm bộ không hiểu hỏi.
Viên Bảo Xương cười khan vài tiếng, nói: “Không phải.”
“Vậy là đang làm gì?” Chung Ý Thu tiếp tục giả ngu.
Viên Bảo Xương khó xử, do dự có nên nói hay không, Tiêu Minh Dạ cũng nghiêm túc nhìn về phía hắn, nên hắn mới cẩn thận nói, “Đang mở họp, lãnh đạo cấp cao xuống thăm một lần không dễ dàng, nên tất cả nhóm trưởng đều tới.”
Chung Ý Thu vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ ngoài mặt, nhưng trong lòng lại như rớt vào động băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Vừa rồi vội vàng quét mắt nhìn xung quanh, trong phòng ngoại trừ người một nhà, còn có ít nhất ba mươi người khác nữa, cậu vốn đã kinh ngạc bởi số lượng người, không nghĩ tới thì ra những người này là tổ trưởng.
Sợ rằng mỗi tổ trưởng quản lý năm người, thì đây là một con số rất lớn, nếu là mười người, thì……
“Tết nhất anh ta tới đây làm gì?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Viên Bảo Xương nói: “Mẹ nói muốn cảm ơn, chuyện của Ngọc Lan là do hắn giúp đỡ giải quyết.”
Chuyện Viên Ngọc Lan bị vòi tiền, Chung Ý Thu muốn giúp mà không nghĩ tới lại chọc giận cô nàng, cậu không muốn liên lụy Tiêu Minh Dạ, nhưng lại sợ bọn họ day dưa không dứt.
Tiêu Minh Dạ hỏi: “Anh ta giải quyết thế nào?”
“Anh không biết, hắn nói bởi vì Ngọc Lan tin thần, là con dân của thần, cho nên thần sẽ không để nó chịu khổ chịu nạn, sai khiến hắn tới trợ giúp Ngọc Lan giải quyết mọi nan đề.”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ bị lời nói này đả kích, không thoải mái xoa lỗ tai như là bị vấy bẩn.
Hai người ra khỏi thôn, bởi vì tuyết đọng trên núi quá dày nên không thể đi lên, chỉ có thể dạo chơi ở bờ sông một lát.
Chung Ý Thu muốn trượt băng, Tiêu Minh Dạ dẫn cậu trượt băng trên mặt sông, như con ngựa cường tráng hoang dã cõng người, lui vài bước rồi lại tiến về trước vài bước, có thể từ bờ bên này trượt đến bờ bên kia, làm Chung Ý Thu sợ đến mức gọi bậy.
“Có mệt hay không?” Chung Ý Thu dựa vào lưng che lỗ tai hắn lại lớn tiếng hỏi.
“Không mệt.”
Chung Ý Thu buông tay ra, lại nhéo một bên tai nói: “Tiêu Minh Dạ, sao anh lại tốt với em thế hử?”
Tiêu Minh Dạ nghiêm túc nói: “Em thấy tốt lắm à? Anh thấy vẫn còn chưa đủ.”
Chung Ý Thu ấm áp trong lòng, “Tốt lắm rồi, anh là người tốt nhất với em.”
Tiêu Minh Dạ cõng cậu chậm rãi bước đi trên mặt băng, ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu lên người họ, ánh sáng phản xạ trên băng biến bóng người thành hình ảnh như trong đồng thoại.
Tiêu Minh Dạ nói: “Anh thích em, thích đến mức muốn làm mọi thứ để thỏa mãn em.”
Chung Ý Thu ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn hôn vành tai đỏ bừng không biết là do lạnh hay là do xấu hổ.
Tiêu Minh Dạ làm cậu cảm động, cậu hiểu cảm giác này, bởi vì cậu cũng sẽ làm như vậy, không biết nên làm như thế nào mới có thể biểu đạt sự yêu thích của mình, hận không thể giấu Tiêu Minh Dạ vào trong túi, ngậm ở trong miệng.
“Yêu đương thật tốt.” Chung Ý Thu cười cảm khái.
Tiêu Minh Dạ lại hỏi, “Em nghĩ bọn mình đang yêu đương sao?”
Chung Ý Thu mở to mắt, “Không phải sao?”
“Không phải, hai chúng ta đang sống cùng nhau bà xã à.” Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nói.
Chung Ý Thu bị cái xưng hô này kích thích, đấm một cái thật mạnh lên vai hắn nói: “Anh là bà xã mới đúng!”
“Em sẽ ngủ anh sao? Em ngủ thì anh sẽ làm bà xã, nói cách khác, anh ngủ em, thì em chính là bà xã của anh.” Tiêu Minh Dạ giảo biện nói.
Chung Ý Thu: “……”
Mười phút sau, Chung Ý Thu hỏi, “Hai người đàn ông ngủ với nhau được hả?”
Buổi sáng đi chúc Tết, tới chiều mới rãnh rỗi, Tiêu Minh Dạ lại nói mệt nhọc muốn ngủ, Chung Ý Thu không hiểu vì sao hắn lại nổi lên cơn lười, nhưng nói với chú Nghĩa rằng đêm qua mình thức khuya mất ngủ, cho nên vào phòng nằm chung với hắn.
Tiêu Minh Dạ vươn cánh tay cho cậu gối đầu, Chung Ý Thu cảm thấy gối lên cánh tay và dựa vào ngực người ta không mạnh mẽ cho lắm.
Nhưng lại không khống chế được, thân thể cầm lòng không đậu, lại còn ôm chặt lấy eo của hắn nữa.
Chung Ý Thu trước kia sợ nhất là ngủ trưa, hoặc là ngủ chiều, sau khi tỉnh lại có thể đã là chạng vạng, có cảm giác như bị thế giới vứt bỏ.
Nhưng có Tiêu Minh Dạ ở bên thì khác, toàn thế giới nằm ngay bên cạnh mình mà.
Cậu vừa tỉnh là Tiêu Minh Dạ tỉnh theo, Chung Ý Thu lười động đậy, dán mặt ở ngực hắn hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Tiêu Minh Dạ nhìn nhìn sắc trời u ám ở bên ngoài, rồi lấy ra đồng hồ nhìn nhìn, “Bốn giờ rưỡi.”
“Nên dậy thôi.” Chung Ý Thu nói.
Nói xong hai người không ai nhúc nhích, lại nhắm hai mắt nằm thêm hai mươi phút.
Tiêu Minh Dạ ôm cậu lên người để cậu nhìn thẳng mình, Chung Ý Thu nhắm mắt làm bộ như trẻ nhỏ không hiểu sự tình, gương mặt trơn bóng trắng nõn, môi hồng nhuận