Để tránh cảnh sát, sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Dạ bắt Chung Ý Thu và chú Nghĩa tới nhà Phương Khoản Đông chúc Tết.
Trải qua mấy ngày tuyết tan, đã có thể chạy xe máy trên đường, Chung Ý Thu buộc chặt quà Tết đằng sau xe, bảo chú Nghĩa đứng ở ngoài chờ cậu một lát, rồi chạy về phòng.
Tuy đã dặn dò nhiều lần, nhưng vẫn không yên tâm, sợ Tiêu Minh Dạ cuốn vào chuyện của Cao Tiểu Bao, càng sợ đắc tội chúng giáo đồ, sau này sẽ bị bọn họ trả thù.
Tiêu Minh Dạ nghe thấy tiếng bước chân là biết cậu quay lại, không đợi cậu mở cửa mà giang tay mỉm cười nghênh đón, Chung Ý Thu thấy tư thế này thì vô cùng tự nhiên sà vào trong ngực.
“Anh đảm bảo với em rồi mà, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo.” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu đã thuộc lòng những lời này rồi, nhưng vẫn không yên tâm nói, “Đừng xúc động, đừng chọc bọn họ, chúng ta không có chứng cứ, bọn họ cũng không làm gì phạm pháp, giờ có bắt vào thì cũng sẽ thả ra thôi, đến lúc đó người bị thiệt sẽ là bọn mình.”
Tiêu Minh Dạ bảo đảm nói, “Ừ, anh sẽ không xúc động, vì em cũng không thể xúc động.”
Chung Ý Thu vẫn cứ bất an trong lòng, do dự nói, “Nếu không thì anh đi cùng bọn em đi?”
Tiêu Minh Dạ đẩy cậu ra, hôn nhẹ nơi đầu mày đang chau lại, cười nói, “Đừng dong dài, bà quản gia ơi.”
Chung Ý Thu rõ ràng biết mình không thích hợp đi cùng, ở lại thì càng cô phụ sự sắp xếp của Tiêu Minh Dạ, cậu khẽ cắn môi rồi xoay người đi.
Chu Luật Thư đang tước cây mía ở trước cửa Y quán, thấy bọn họ thì hưng phấn chạy tới, xem xét chiếc xe máy từ trước ra sau một lần, rồi cẩn thận đánh giá thân thể của hai người họ, không thấy đồ vật mà mình muốn thì mất mát hỏi, “Tiểu Hắc đâu?”
“Hưởng thụ cái Tết an nhàn với mẹ nó rồi.” Chung Ý Thu xuống xe nói.
Chu Luật Thư uể oải, buồn bực nói, “Vất vả lắm mới được chủ nhà đồng ý cho nuôi chó, vậy mà mấy người lại chậm chạp không cho cún rời núi!”
Hắn nói chủ nhà không thể nghi ngờ chính là Phương Khoản Đông, mà xưng hô này chỉ có vợ chồng mới có, phần nhiều là trêu chọc cảm tình vợ chồng ân ái.
Chung Ý Thu nhớ tới hồi nãy Tiêu Minh Dạ gọi cậu là bà quản gia, mờ ám như cách xưng hô này, làm cậu không thể không nghĩ nhiều, Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông có quan hệ gì nhỉ?
Chú Nghĩa an ủi, “Qua tết Nguyên Tiêu tới đón cún đi, lần này khẳng định cho cháu.”
“Thật sự? Một lời đã định!”
“Thật sự.” Chú Nghĩa bảo đảm nói.
Phương Khoản Đông thích ăn mía, Chu Luật Thư mua vài bó trở về, ăn mía phiền toái lắm, Chu Luật Thư phải tước phần vỏ ra, cắt thành từng mảnh nhỏ, để y trực tiếp cầm lấy là ăn được ngay.
Chung Ý Thu hâm mộ vô cùng, mắt thèm lại thèm ăn, Phương Khoản Đông bảo cậu ăn đi, rồi bắt Chu Luật Thư tước thêm mấy cây nữa để Chung Ý Thu mang về.
Chu Luật Thư tà khí chớp mắt với Chung Ý Thu, nói, “Còn cần tôi tước cho à? Nhóc này có người tước cho mà.”
Chung Ý Thu và chú Nghĩa đều biết hắn nói tới Tiêu Minh Dạ, nhưng hoàn cảnh giữa hai người họ lại hoàn toàn khác nhau.
Chú Nghĩa chỉ nghĩ rằng họ nói giỡn, còn cười phối hợp, Chung Ý Thu lại cảm giác được Chu Luật Thư có ý gì đó, nên cậu không dám nói nữa sợ bị lộ tẩy.
Chung Ý Thu cả ngày đều thấp thỏm bất an, nhưng Tiêu Minh Dạ đã dặn dò kĩ, bảo cậu về nhà trễ một chút.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Luật Thư đề nghị chơi mạt chược, Chung Ý Thu không biết chơi, cuối cùng bốn người chuyển sang chơi đánh bài.
Mặc kệ Chu Luật Thư có cầu xin thế nào, thì Phương Khoản Đông vẫn không để ý tới hắn, nhất định phải ngồi đối diện với chú Nghĩa, hắn biết rõ Chu Luật Thư có biết bao nhiêu mánh khóe, còn Chung Ý Thu tuy biết đánh nhưng lại là tay ngang, mờ mịt lắm.
Quả nhiên, đến hơn bốn giờ chiều, Phương Khoản Đông và chú Nghĩa thành công thắng trận, bọn họ còn đang dang dở…… Chung Ý Thu áy náy xin lỗi với Chu Luật Thư, do mình tinh thần không yên, nên mới làm hắn thất bại thảm hại.
Phương Khoản Đông khuyên nhủ, “Không cần xin lỗi, anh ta ngồi đối diện với ai là người đó thua à.”
Chu Luật Thư: “……”
Ngồi đến giờ này, Chung Ý Thu vội vàng từ biệt, chở chú Nghĩa chạy về ký túc.
Về đến ký túc thì trời đã tối, Tiêu Minh Dạ đang nấu cơm, nghe tiếng xe máy mà cũng không chạy ra đón, Chung Ý Thu đậu xe xong thì không thèm nghe chú Nghĩa đang gọi mình, ba bước cũng làm thành hai bước chạy vào.
“Về rồi à.” Tiêu Minh Dạ mới vừa xào xong một mâm cà tím xoay người nói, Chung Ý Thu thích ăn cà tím, món đồ này quý giá mùa đông không có, là do lần trước Phương Khoản Đông mang tới, bên cạnh vườn trái cây của họ có một chồng lớn.
“Đầu anh bị sao vậy!” Chung Ý Thu hô to.
Một bên trán của Tiêu Minh Dạ bị sưng đỏ, tuy rằng không có miệng vết thương cũng không chảy máu, nhưng mà bị sưng tấy, vừa trắng vừa đỏ, tơ máu ân ẩn hiện ra dưới làn da, thoạt nhìn rất đau.
“Không có việc gì, không đau, đừng lo lắng.” Tiêu Minh Dạ trấn an.
Chung Ý Thu có chút giận dữ, “Gì mà không đau, rốt cuộc là chuyện gì? Cảnh sát đánh anh à?”
Cậu nghĩ là do cảnh sát đánh, nếu những người khác dám động thủ, thì người bị đánh sẽ là bọn họ.
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chú dáng vẻ đau lòng của Chung Ý Thu, làm tim hắn càng thêm đau.
“Nói đi? Sao lại ra nông nổi này hả?” Chung Ý Thu sốt ruột.
Chú Nghĩa tuy không biết bọn họ đang tính toán chuyện gì, nhưng ông biết chuyện của Cao Tiểu Bao, cũng biết Tiêu Minh Dạ hôm nay về nhà, cho nên đoán được phần nào, hỏi dò, “Mẹ cháu đánh à?”
Tiêu Minh Dạ hơi hơi gật đầu một cái.
Chung Ý Thu á khẩu không trả lời được, trong lòng lộn xộn không rõ là cảm giác gì.
Chú Nghĩa lại hỏi, “Vì sao bà ấy đánh cháu?”
Tiêu Minh Dạ nói: “Hôm nay cảnh sát tới tìm cháu, hỏi có gặp Cao Tiểu Bao chưa, bọn họ vừa vặn đang mở họp truyền giáo ở trong nhà, cảnh sát gần đây bắt đánh bạc, thấy một đám bọn họ ngồi chỉnh chỉnh tề tề, cho rằng bọn họ không làm chuyện tốt, hỏi cũng không ai dám nói chuyện, liền bắt lãnh đạo và Viên Bảo Tài về đồn hỏi chuyện.”
Chú Nghĩa nghi ngờ nhìn tới nhìn lui, trầm giọng