Chú Nghĩa nói không sai, vì chuyện của Lưu Thanh Hồng và Trương Tây Minh mà mấy nhà lâm vào cuộc chiến.
Trịnh Lão Tam đương nhiên nuốt không nổi khẩu khí này, dẫn người tới nhà mẹ đẻ Lưu Thanh Hồng đùa giỡn một hồi, đánh anh trai Lưu Thanh Hồng vào bệnh viện.
Lại tới nhà Trương Tây Minh quậy phá, nhưng nghe nói không chiếm được tiện nghi ở nhà Trương Tây Minh, vì vợ của Trương Tây Minh không phải là đèn cạn dầu, bị ép buộc thì mặc kệ gã là ai, liên kết với mấy chị em bạn dì, mười mấy người phụ nữ đẩy Trịnh Lão Tam xuống đất cào rách mặt gã, dẫn tới gã không dám ra cửa cả nửa tháng.
Một tháng trôi qua nhanh chóng, vậy mà chuyện này vẫn còn nóng hôi hổi không chìm xuống, từ đầu thôn đến cuối hẻm phàm là tụ tập vượt qua hai người, thì tất nhiên sẽ nhắc tới Lưu Thanh Hồng và Trương Tây Minh.
Chung Ý Thu không tâm tình chú ý tới mấy chuyện này, vì có chuyện còn làm cậu sầu lo hơn.
Tiêu Minh Dạ nhận thầu núi sau, vốn dĩ đã bàn tốt chỉ còn ký kết hợp đồng nữa thôi.
Ăn Tết xong, qua mùng tám là bọn họ bắt đầu truy hỏi, nhưng vẫn không có hồi phục.
Viên Lão Hổ cũng không rõ thư ký có ý gì, lão nói mỗi lần đi hỏi, thì thư ký đều trả lời là chờ một chút.
Mọi người đoán chắc là có biến cố gì đó, nhưng Viên Lão Hổ nói gần đây bên đại đội không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa năm ngoái lúc Tiêu Minh Dạ gửi bao lì xì, thì thư ký không nên có tính toán gì khác.
Chung Ý Thu lại lo lắng rằng có khi nào có người nghe nói chuyện sửa đường cao tốc hay không? Cao Tiểu Bao đã nghe được tin, thì làm thư ký thôn cũng có khả năng nghe được tin tức.
Cao Tiểu Bao không biết đã chạy tới đâu rồi, hắn vẫn chưa về, bằng không có thể tìm hắn hỏi thăm.
Tiêu Minh Dạ rất bình tĩnh, cho dù có phát sinh chuyện gì thì vẫn cứ nhàn nhạt không để bụng, vậy mà lần này cũng có chút sốt ruột, nói vậy trong lòng hắn cũng có chút cồn cào không yên.
Trường học lúc này thiếu ba giáo viên, sau khi điều chỉnh cũng che lấp được khoảng trống.
Trừ bỏ mấy chủ nhiệm lớp, thì mấy giáo viên còn lại đều dạy không dưới một lớp, mà tiền lương lại không thêm, làm các giáo viên ngầm sôi nổi oán giận.
Lớp Chung Ý Thu đi học đầy đủ, chỉ có hai hay ba học sinh chưa đóng học phí, Lý Hoành Phi nói chuyện này bình thường thôi, mỗi lớp đều có.
Có rất nhiều nhà vừa qua năm là hết tiền, có một số phụ huynh có thói quen kéo dài, kéo tới hạn chót mới chịu đóng.
Viên Binh cũng chưa đóng học phí, mỗi ngày đi học mượn sách giáo khoa của bạn cùng bàn.
Lý Hoành Phi hỏi thì nó nói là ông nội có quyển sổ tiết kiệm có lãi, mấy ngày gần đây tới kì trả lãi, nên phải chờ thêm vài ngày.
Lý Hoành Phi đoán thầm, ông nội Viên Binh tới từng tuổi này phỏng chừng sẽ không đi gửi tiền vào ngân hàng, càng không hiểu đóng tiền lãi ra sao, quả nhiên hỏi lại, Viên Binh nói là cô nó gửi tiền giúp.
Chung Ý Thu có chút lo lắng, nhưng cô Viên Binh đối xử với nó khá tốt, mua quần áo làm giày cho nó, cách một khoảng thời gian sẽ tới nhà, giúp hai ông cháu giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, hẳn là sẽ không làm ra chuyện tham tiền gì đâu.
Đối với Viên Binh, Chung Ý Thu có chút áy náy, thậm chí có hơi không dám đối mặt.
Nửa năm trước Viên Binh lấy hết can đảm nói với cậu không muốn đi học nữa.
Chung Ý Thu đã từng nói với thằng bé, bởi vì thầy cũng là lần đầu tiên làm giáo viên, cho nên không biết nên nói như thế nào với nó —— vì sao trải qua trăm cay ngàn đắng cũng muốn kiên trì đọc sách? Hy vọng Viên Binh có thể cho bản thân thời gian nửa năm, tại học kỳ này sẽ có câu trả lời.
Mà nửa năm này, trừ bỏ cho Viên Binh mượn một số sách đọc, thì không giúp nó tìm câu trả lời gì cả.
Vàp tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp, nhiệt độ giữa trưa dâng cao đã khiến đám nhỏ cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc cái áo tay dài chạy nhảy ở giữa vườn trường.
Ở học kỳ 1, Viên Binh không tham gia kì thi cuối kì, ở nhà làm bài thi vẫn đạt một trăm điểm, tháng này Chung Ý Thu chọn nó làm ủy viên Toán học.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết Toán, nó ăn cơm sớm rồi vào trường học, tận chức tận trách giúp Chung Ý Thu lấy sách bài tập đã phê xong vào lớp.
Văn phòng chỉ có Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ buổi chiều có ba tiết dạy, hai tiết tự nhiên và một tiết thể dục.
Chung Ý Thu sửa bài tập cho bọn nhỏ lớp mình xong, lại giúp Tiêu Minh Dạ sửa.
Viên Binh từ ngoài cửa thăm dò tiến vào nhỏ giọng kêu cậu, Chung Ý Thu vẫy tay bảo nó tiến vào, cầm lấy quả táo cho thằng bé ăn.
Trái cây ở nông thôn không tính là đồ vật quý giá, trước cửa mỗi nhà đều trồng mấy cây ăn quả, nhưng đều ra quả theo mùa, cuối mùa thu thì tương đối nhiều, mùa đông thì rất ít, có thể ăn thì đều bán đi để lấy tiền.
Viên Binh cầm ở trong tay muốn ăn rồi lại trộm giương mắt ngó Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu buồn cười, Viên Binh tựa hồ không hề sợ Tiêu Minh Dạ, nhưng tràn ngập tò mò lẫn sùng bái, muốn thân cận rồi lại không dám.
“Ăn đi.” Chung Ý Thu nói.
Thằng bé liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạ vài lần, mới cắn một miếng to.
“Ông nội nói ngày mai giao học phí.” Trong miệng nó vẫn còn đồ ăn, nhưng vẫn nghe ra sự vui mừng trong đó.
Bàn tay đen sì cầm quả táo đỏ rực, làm Chung Ý Thu đột nhiên cảm thấy chua xót, nghĩ nghĩ rồi mới hỏi, “Con muốn đi học sao?”
Đôi mắt của Viên Binh mê mang, như là không hiểu ý của thầy giáo là gì, có lẽ nó đã quên mình đã từng nói qua học kỳ này nó sẽ không đi học nữa.
Chung Ý Thu nhắc nhở, “Năm ngoái con từng nói với thầy, không muốn học nữa……”
Viên Binh có chút hoảng hốt, lập tức bảo đảm nói, “Hiện tại con muốn đi học.”
Chung Ý Thu cười, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều, vỗ vỗ bả vai nó hỏi, “Sao nghĩ thông vậy?”
Viên Binh xấu hổ, mặt nó đen không nhìn ra được, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, Chung Ý Thu không cần sờ mà cũng biết nó nóng bừng đến mức nào.
Thằng bé cúi đầu, mắt nhỏ hợp thành một đường kẻ, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Con muốn đọc sách, con muốn trưởng thành giống với thầy Chung.”
Những lời này chấn động trình