Khi ba người bọn họ cơm nước xong vào nhà, Hồ Yến Bằng đã nói tới thần chủ vũ trụ vạn vật…… Chung Ý Thu phục chú Nghĩa sát đất, vì dù có sự kiện đột nhiên phát sinh, hay là đối mặt với yêu quỷ xà thần, thì chú vẫn duy trì dáng vẻ chăm chú, nhìn người không rời.
Hồ Yến Bằng quơ tay như đang đọc diễn văn, khoa trương đến mức buồn cười, Vương Văn Tuấn tiến vào chỉ nghe xong một câu là không nín được, còn chú Nghĩa ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, nghiêm túc lắng nghe.
Nếu không phải bởi vì hiểu biết chú Nghĩa, thì Chung Ý Thu đã cho rằng chú thành công bị tẩy não mất rồi.
Hồ Yến Bằng giơ cao tay phải lên rồi lại hung hăng rơi xuống, làm động tác vỗ sàn, nghiêm túc nói: “Khi tận thế đến, chỉ có chủ mới cứu được chúng ta, trừ bỏ đệ tử, thì những người khác đều phải chết!”
Vương Văn Tuấn giả vờ nghiêm túc, “Khi nào tận thế vậy?”
Hồ Yến Bằng cười cao thâm khó đoán, làm như có thật nói: “Chỉ có đệ tử mới có tư cách biết.”
Vương Văn Tuấn lại hỏi, “Làm sao mới trở thành đệ tử?”
Những lời này thành công làm Hồ Yến Bằng hài lòng, gã mặc bộ tây trang không vừa người, hai tay nắm cổ áo sửa soạng một chút nói, “Các người làm công tác văn hoá quả nhiên là khác, vừa nói là hiểu.
Thần chủ Cơ Đốc sống lại, chính là vì phổ độ chúng sinh, chỉ cần anh nguyện ý thờ phụng chủ, chủ sẽ nguyện ý tiếp nhận anh.”
Chung Ý Thu: “……”
Vương Văn Tuấn: “Phổ độ chúng sinh không phải là cách nói của Phật giáo sao?”
Trong nháy mắt, Hồ Yến Bằng ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức chuyển biểu tình ngay, nói: “Thần chủ chưởng quản vũ trụ vạn vật, tất cả giáo phái trên thế giới đều phụ thuộc vào chủ.”
Chung Ý Thu: “……”
Vương Văn Tuấn làm như ăn phải món gì hôi thối, ghê tởm nuốt xuống rồi lại phun không ra, đứng lên ra cửa nói: “Các người chậm rãi phổ độ chúng sinh đi, tôi muốn đi ngủ.”
Chung Ý Thu không nghĩ ra người này tới làm gì, chỉ là vì truyền giáo thôi à? Tiêu Minh Dạ đặt bẫy gã một lần, chẳng lẽ không ghi hận một chút nào sao? Nghe cách gã nói, xem ra cái giáo phái này không đứng đắn gì cả, đạo Cơ Đốc không có mấy ngôn luận vớ vẩn như này đâu.
Cách nhà cậu không xa có một giáo đường nho nhỏ, mỗi năm vào lễ Giáng Sinh đều sẽ phát kẹo, đến lúc đó đám trẻ con đều xếp hàng nghiêm chỉnh, trong ấn tượng của Chung Ý Thu, tín đồ đạo Cơ Đốc rất hòa ái.
Xem ra là nhóm này nguỵ trang dựa vào đạo Cơ Đốc để phát triển, chỉ là không hiểu bọn họ có ý đồ gì, cần tiền sao? Chẳng lẽ tham gia còn phải giao tiền?
Tiêu Minh Dạ nể mặt Viên Bảo Xương mới không bỏ đi, nghe mấy lời lung tung rối loạn này cũng nhịn không được, xoay người ra ngoài, kêu Chung Ý Thu đi tắm rửa.
Hồ Yến Bằng thấy hắn đột nhiên đứng lên, lên giọng nói: “Anh hai Tiêu, bữa nay tôi tới là vì anh.”
Tiêu Minh Dạ làm như là không nghe thấy, không hề dừng lại, ra cửa quẹo vào sân sau.
Hồ Yến Bằng: “……”
Gã xấu hổ, đôi mắt mở to, dáng vẻ không hề tin nổi, đôi lông mày nhíu chặt mang theo tức giận.
Chú Nghĩa ở sau lôi kéo sự chú ý của gã, Chung Ý Thu thấy gã xoay người, sắc mặt nháy mắt biến về như cũ, cười khanh khách trả lời, “Không sao đâu, người có bản lĩnh đều có tính tình.”
Tiêu Minh Dạ nói không sai, người này quả nhiên có chút thủ đoạn.
Chung Ý Thu vẫn luôn nhớ thương một sự kiện, lần họp chợ năm ngoái có gặp một bà dì bán kính viễn vọng, bà nói chờ đến tháng ba mà không đi mua thì bà sẽ bán cho người khác.
Người thế hệ trước thường tính thời gian bằng lịch nhà nông, tháng ba nông lịch là tháng tư công lịch, chính là tháng sau, mà cậu vẫn chưa có đủ tiền.
Lúc ấy buông đồ vật rời đi, quả thật cậu đã nghĩ tới một cách chính là tìm Trần Viễn vay tiền, người có tiền mà cậu biết chỉ có người đó thôi.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mượn tiền ai, nên không biết phải mở miệng như thế nào, mắt thấy thời hạn càng ngày càng gần, Chung Ý Thu thầm cổ vũ trong lòng vô số lần, cơ mà vẫn không có dũng khí để gọi điện thoại.
Tiến vào tháng tư thời tiết càng ngày càng nóng, nên Chung Ý Thu cất gọn áo bông vào tủ, rồi lại hợp với mấy ngày mưa xuân, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp, làm cậu lại lấy áo bông ra mặc lại.
Thời tiết chợt lạnh chợt nóng, dẫn tới cậu bị cảm mấy ngày, bắt đầu ho khan không dứt, Trương Tây Minh đi rồi phòng y tế không ai xem bệnh, Tiêu Minh Dạ muốn dẫn cậu đi bệnh viện, mà Chung Ý Thu cho rằng ho khan là việc nhỏ, mỗi năm tới mùa xuân là cậu sẽ ho, không cần phải đi bệnh viện làm gì.
Tiêu Minh Dạ không nghe lời một hai bắt phải đi, hai người thiếu chút nữa bùng nổ cãi nhau, cuối cùng Chung Ý Thu không thể không thỏa hiệp đồng ý, nhưng không đi bệnh viện trên thị trấn, mà đi tìm Phương Khoản Đông.
Từ sau khi Tết Nguyên Tiêu bọn họ tới đón Tiểu Hắc, thì không gặp mặt lại nữa, Phương Khoản Đông cũng rất nhớ hai người, một hai bắt họ ở lại ăn cơm trưa.
Chu Luật Thư ra cửa làm việc giữa trưa cũng trở về gấp, thấy Tiêu Minh Dạ, câu nói đầu tiên chính là, “Ông chủ Vương tìm cậu hoài đó, quấn lấy một hai bắt tôi dẫn đi gặp cậu.”
Tiêu Minh Dạ hỏi, “Tìm tôi làm gì?”
“Còn làm gì nữa! Lần này lão có mười mấy chiếc xe chạy tới phương nam, không có người tin tưởng thì lão không yên tâm, lão đó chỉ tin mỗi cậu thôi!”
Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói: “Đi không được, bận lên lớp rồi.”
Chu Luật Thư khinh bỉ nói: “Giáo viên thể dục mà bận cái gì? Tham gia thế vận hội Olympic hả?!”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, Chung Ý Thu thay hắn đáp: “Anh ấy giờ dạy thêm lớp nữa, dạy Tự nhiên cho ba lớp lận á.”
Chu Luật Thư không cho là đúng, “Dạy học có thể lãnh được bao nhiêu tiền? Chạy một chuyến tuy không rảnh để nghỉ ngơi, nhưng cũng có thể nhận được tiền lương bằng nửa năm cậu ta dạy học mà!”
Tiêu Minh Dạ vẫn không dao động, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đi không được, tôi đi rồi thì không còn giáo viên nào dạy học nữa, chờ sau hẳn tính.”
Chu Luật Thư cười trêu ghẹo, “Chuyên nghiệp nhỉ! Cậu phải tính kĩ, hiện tại không thể so với trước, hồi trước ai cũng muốn làm chính quy, giờ có được gì không? Làm kinh doanh kiếm tiền mới là đạo lý!”
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu, đồng ý.
Chung Ý Thu ho khan vài tiếng bổ sung nói: “Cảm ơn anh Chu, phiền anh Chu chuyển lời với ông chủ Vương, cũng cảm ơn ông ấy giùm, lần sau có cơ hội Tiêu Minh Dạ nhất định sẽ hỗ trợ.”
Chu Luật Thư cố ý nhếch miệng, cười nói: “Lanh quá ha! Sao đây? Chuyện của Tiêu Minh Dạ do cậu quản hết à?”
Tiêu Minh Dạ nói: “Vẫn luôn do cậu ấy quản.”
Chung Ý Thu: “……”
Khi họ về thì trời chuyển mưa, nhà Phương Khoản Đông chỉ có một cái áo mưa, Chung Ý Thu cho Tiêu Minh Dạ mặc vào, hắn lái xe máy, còn mình ngồi ở đằng sau có thể bung dù.
Tiêu Minh Dạ không đồng ý, mưa quá lớn xe lại chạy nhanh, dù không ngăn được mưa, không thèm nghe Chung Ý Thu phản đối, mặc áo mưa vào cho cậu, còn mình để đầu trần lái xe.
Trên đường nước bùn khắp nơi, về đến