Gần đây cây ăn quả bắt đầu nở hoa, làm Chu Luật Thư bận rộn cả ngày, Phương Khoản Đông cũng không khác gì mấy, hắn có y thuật tốt, tuy rằng thu phí cao, nhưng chữa được bệnh mãn tính cho nhiều người, nên thanh danh càng truyền càng xa.
Mấu chốt là hắn khá anh tuấn, nên có rất nhiều cô gái tới xem bệnh, một người xem bệnh có thể dẫn theo năm hay sáu người theo cùng.
Theo Chu Luật Thư nói thì người tới y quán mỗi ngày nhiều như người đi chợ vậy!
Tiêu Minh Dạ gọi điện thoại mời bọn họ tới ăn cơm, hai người đang muốn nghỉ ngơi, nên sáng sớm đóng cửa tới luôn.
Ngày xuân sáng sủa, chú Nghĩa dọn cái bàn ra sân uống trà nói chuyện phiếm.
Phương Khoản Đông có hơi đứng ngồi không yên, bởi vì hắn phát hiện Chung Ý Thu cứ hay nhìn trộm mình, hôm nay đã không biết là lần thứ mấy…… Không chú ý là cậu chàng nhìn mình ngay, mà hễ ngẩng đầu lên đối diện với cậu là cậu chàng lập tức quay đầu né tránh liền.
Như là trẻ nhỏ thích rình coi người mà mình để ý mà không dám tới gần……
Tiêu Minh Dạ nghiêm túc viết giấy nợ, rồi tìm mực đóng dấu tay, thổi thổi đưa cho Chu Luật Thư.
Chu Luật Thư đĩnh đạc nằm liệt ở trên ghế, nhướng mày nhìn hắn.
Chung Ý Thu ở bên cạnh nói, “Anh Chu, anh cho bọn em mượn nhiều tiền như vậy là anh đã tin tưởng Tiêu Minh Dạ, bọn em cảm động lắm.
Nhưng số tiền đó lớn quá, cho dù là bạn tốt cũng nên lập chứng từ, mong anh hãy nhận lấy.”
Với tính cách của Tiêu Minh Dạ, thì sẽ vùi đầu làm việc mà không nói lời nào, Chung Ý Thu hiểu biết hắn, nếu Chu Luật Thư không lấy, thì chắc hắn sẽ giơ mãi mà không nói tiếng nào.
Chung Ý Thu kỳ thật cũng sẽ không biết nói mấy lời này, nhưng mà cả hai cũng không thể ít nói được, trông cậy vào Tiêu Minh Dạ thay đổi là không có khả năng, chỉ có thể tự mình học cách sắm vai nhân vật này thôi.
Chu Luật Thư ý vị thâm trường cười rộ lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui ở giữa hai người bọn họ, rồi đắc ý nhìn về phía Phương Khoản Đông.
Phương Khoản Đông chịu không nổi dáng vẻ không đứng đắn này của hắn, thúc giục nói, “Anh nhận lấy đi.”
Chu Luật Thư nhận lấy giấy nợ mà không thèm nhìn, gấp làm hai rồi bỏ vào túi áo luôn.
Chung Ý Thu nói lại lần nữa: “Cảm ơn anh Chu.”
Chu Luật Thư nghiêm túc nói, “Cảm ơn sai người rồi, hẳn là nên cảm ơn anh Tùng Tùng kìa, tiền của tôi là do em ấy quản, em ấy không đồng ý thì tôi cũng không dám cho mượn đâu.”
Phương Khoản Đông nhíu mày, buồn bực liếc mắt nhìn hắn.
Chung Ý Thu phát hiện, mỗi lần Phương Khoản Đông bị Chu Luật Thư trêu ghẹo đều làm ra vẻ bực bội, mà không có biện pháp trả đũa.
Rốt cuộc cậu cũng tin vào lời của Tiêu Minh Dạ, Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông có quan hệ giống với bọn họ!
Chung Ý Thu hưng phấn tìm được đồng loại, nhưng việc này cậu không thể hỏi thẳng được, dù sao vẫn phải giữ kín cho cả đôi bên.
Tiêu Minh Dạ thẳng thắn nói tin tức sửa đường cao tốc cho họ biết, Chu Luật Thư trợn tròn mắt, lập tức hỏi, “Vậy ngọn núi kia có người thầu rồi hả?”
Chung Ý Thu ngạc nhiên, rồi giải thích chuyện bị Trương Nhị Ngói nửa đường cướp đi.
Chu Luật Thư khó có thể tin, chất vấn nói, “Chuyện tốt thế này mà nửa đường bị người phỏng tay trên à? Nguyên nhân chó má gì vậy!”
“Thư ký là cậu của gã……” Chung Ý Thu nhỏ giọng bổ sung.
Chu Luật Thư bá đạo phản bác, “Là cha ruột cũng không được! Hai đứa ném cho thư ký 5000 đồng đi, xem ông ta hướng về ai!”
Phương Khoản Đông nói: “Không cần đánh rắn động cỏ, huống hồ người ta có phải là người thường đâu, là thư ký đại đội đó, cũng coi như là người lăn lộn ở chốn quan trường.
Đưa lễ lớn thế này, tương đương với việc trắng trợn táo bạo tỏ vẻ cậu ta đã biết nội tình gì đó, vậy thì thư ký càng sẽ không dễ dàng giao cho cậu ta.”
Chung Ý Thu gật đầu, Phương Khoản Đông nói rất đúng, quá chấp nhất thì dễ dàng làm người ta hoài nghi, buổi tối hôm đó một mực đi ký hợp đồng bao thầu núi sau, vốn dĩ đã mạo hiểm lắm rồi, cũng là ỷ vào chuyện lần trước thư ký đã từng nhận tiền từ Tiêu Minh Dạ, trong lòng có chút áy náy, mới không thể không đồng ý.
Xong việc thì mới nhận ra có chuyện không thích hợp.
Chu Luật Thư không tin, nhìn hai người bọn họ nói, “Tôi không tin cái này! Chúng ta đánh cuộc một phen thế nào? Không tới ba tháng, tôi nhất định sẽ mang ngọn núi này về tay mình!”
Chung Ý Thu đương nhiên không tin, y là người ngoài, không phải là người ở đại đội Đức Doanh thì chiếm thế nào? Dù y có tiền đi chăng nữa, thì những người trong thôn này đoàn kết lắm đó, đừng thấy bọn họ thường xuyên mắng chửi nhau, lúc đối mặt với người ngoài thì vô cùng đoàn kết.
Phương Khoản Đông lại lo lắng trách cứ nói, “Anh đừng có mà xằng bậy! Anh muốn thầu núi làm gì, cũng chẳng ở đó, lấy xong ai quản?”
Chung Ý Thu: “……”
Đã tính đến chuyện cai quản rồi à? Trọng điểm không phải ở chỗ làm thế nào để đoạt lấy hay sao? Tin tưởng anh ta đến vậy cơ à?
Chu Luật Thư cười không nói, dáng vẻ nhất định phải đoạt được.
Chú Nghĩa đã viết xong bảng hiệu, 【 Thư viện Thu Dạ 】 mấy từ thể chữ Nhan đại khí hào hùng, không giống là bút tích văn nhân mà ngược lại có nhiều khí phách võ nhân hơn.
Chung Ý Thu thích lắm, ngồi xổm nhìn hơn mười phút, tên của hai người quang minh chính đại đặt kề bên nhau, làm cậu thầm nghĩ —— coi như là chú Nghĩa giúp bọn mình viết đơn chứng hôn đi!
Tuy rằng hiện tại thư viện còn rất nhỏ, cũng không có nhiều sách, nhưng Chung Ý Thu có tự tin với kế hoạch sẽ phát triển nó lớn hơn nữa.
Cho nên mọi thứ đều dựa theo quy tắc thư viện tiêu chuẩn, cậu bàn với Tiêu Minh Dạ để chú Nghĩa làm hội trưởng, còn cậu và Vương Văn Tuấn sẽ làm hội phó.
Tuy nhiên chú Nghĩa từ chối, nói thư viện này nên do Chung Ý Thu quản lý, một là vì từ ý tưởng đến thành lập, mỗi một quyển sách đều do cậu vất vả tìm tới, hai là vì chú Nghĩa có tư tâm riêng, chú muốn Chung Ý Thu chậm rãi tạo dựng được uy tín, hy vọng sau này cậu có thể ở lại quản lý trường học.
Chung Ý Thu có văn hóa có kiến thức, có ý tưởng còn có sự quật cường, quan trọng hơn là tính cách của cậu thích hợp với làm giáo dục, ấm áp mềm dẻo lại chính trực chấp nhất, còn mang lòng từ bi, tuy có hơi mang ý tưởng chính nghĩa, nhưng đó không phải là khuyết điểm, không có lý tưởng thì sẽ không có động lực.
Chỉ có giữ người này lại thì trường học và bọn nhỏ mới có hy vọng.
Quyết định cuối cùng chính là Chung Ý Thu làm hội trưởng, Vương Văn Tuấn làm hội phó, Tiêu Minh Dạ bởi vì kế hoạch rời khỏi trường học, mà mang chức người nhà hội trưởng.
Hiệu trưởng Trịnh rất coi trọng, đặc biệt tuyên bố thành lập thư viện vào sau giờ chào cờ ngày thứ hai đầu tuần, hơn nữa còn làm nghi thức treo bảng hiệu cùng với chú Nghĩa.
Trừ bỏ mấy giáo viên dạy Ngữ Văn, mấy giáo viên còn lại cũng có nghe qua, nhưng không nghĩ tới được làm long trọng đến vậy, còn chính thức phong hội trưởng luôn! Trong lòng mỗi người đều có chút ganh tị vì hiệu trưởng Trịnh đã bắt đầu coi trọng Chung Ý Thu rồi, còn mắt nhắm mắt mở để cậu cai quản chuyện này nữa.
Nhưng đa số chỉ dám mắng thầm thôi, không ai dám nói ra mặt gì cả, vì ai cũng biết anh hai Tiêu thân với Chung Ý Thu, ông thần mặt đen ngồi chễm chệ ở trong văn phòng nhìn chằm chằm, ai mà dám tự tìm cái chết chứ.
Bọn họ không truyền ra ngoài chuyện nhận thầu núi sau, nhưng cán bộ trong đại đội ai cũng biết, chậm rãi truyền đi, chưa đến một tuần mà toàn bộ người ở Đức Doanh đều đã biết —— Trương Nhị Ngói và Tiêu Minh Dạ lần lượt nhận thầu núi Ông Tiên Lớn và Ông Tiên Nhỏ.
Bởi vì núi Ông Tiên Lớn cao hơn mặt nước biển và có rất nhiều gỗ, tin tức một khi truyền ra ngoài thì thôn dân hò nhau lên núi trộm gỗ về,