Vương Quế Chi tới quậy xong rồi đi, Tiêu Minh Dạ không chủ động nói với bà một chữ, mà Chung Ý Thu cũng không hỏi coi có chuyện gì hay không.
Cậu biết Tiêu Minh Dạ có áp lực, vì Vương Quế Chi là gia đình của hắn, hắn có thể không để bụng sự cười nhạo của mọi người, chỉ duy nhất không muốn Chung Ý Thu nhìn thấy.
Mà Vương Quế Chi —— là mẹ của hắn, người đã hung ác kéo xuống mảnh rèm cuối cùng giữa hai mẹ con, làm hắn mất đi tôn nghiêm của mình trước mặt người mà hắn yêu thương.
Không biết chú Nghĩa đã bàn tính với hiệu trưởng Trịnh như thế nào, mà nửa tháng sau hiệu trưởng Trịnh mở họp tuyên bố Tiêu Minh Dạ từ chức, nhưng do hiện giờ thiếu giáo viên, nên hắn sẽ ở lại dạy thêm một tuần.
Mọi người đều đoán được sẽ có một ngày như vậy, từ khi biết hắn nhận thầu núi Ông Tiên Nhỏ, thì biết hắn sẽ không có khả năng tiếp tục làm giáo viên nữa.
Hiệu trưởng Trịnh đã ngỏ lời cần giáo viên với lãnh đạo, Tiêu Minh Dạ dạy Tự Nhiên và Thể dục cho toàn trường, hắn đi rồi thì giáo viên chủ nhiệm các lớp bốn, năm, sáu sẽ phải dạy thêm môn Tự Nhiên cho lớp, nhưng giáo viên thể dục thì không có, tuy là một môn không quan trọng, nhưng vẫn cần một người đứng lớp.
Tiêu Minh Dạ đã hẹn với ông chủ Vương, sau khi từ chức thì sẽ chạy hàng giúp ông, bởi vì phải thường xuyên đi xa nhà, thời gian ngắn thì nửa tháng, thời gian dài thì khoảng một hay hai tháng, nên hắn cần thiết thương lượng tốt với Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu đương nhiên không muốn, cậu ước mỗi ngày sẽ ở bên Tiêu Minh Dạ, nhưng cậu biết chuyện này không có khả năng, vì thiếu nhiều tiền như vậy, trồng trọt hay xây nhà trên núi đều cần đến tiền.
Cậu ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh mau đi đi, anh ở đây riết làm phiền em hoài.”
Tiêu Minh Dạ giơ cánh tay thít chặt cổ cậu, uy hiếp, “Lặp lại lần nữa!”
“A ——” Chung Ý Thu kêu to, “Anh hai Tiêu không được chơi xấu!”
Tiêu Minh Dạ không buông tay, kề sát bên tai tiếp tục uy hiếp, “Lặp lại lần nữa!”
Chung Ý Thu chỉ hận mình không cao bằng người ta, không thể nâng cánh tay bóp lấy cổ hắn, nên không thể không thức thời xin lỗi, “Em sai rồi anh hai ơi! Ở bên cạnh anh mới không phiền, anh đi em mới tiếc ——”
Tiêu Minh Dạ vừa lòng buông cậu ra, mới vừa buông ra cánh tay còn chưa đưa xuống, thì Chung Ý Thu đột nhiên nhảy bắn lên lưng, giữ chặt hai lỗ tai, ra sức kéo, “Dám chơi dám chịu nha!”
Tiêu Minh Dạ không đề phòng bị cậu đánh lén, mà còn không dám động đậy sợ cậu rơi xuống, chỉ phải để cậu càn rỡ.
Chung Ý Thu báo thù xong lại uể oải không phấn chấn, nằm bò trên lưng ôm cổ hắn nói: “Anh phải chú ý an toàn, có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể cạy mạnh mà liều mạng.”
“Ừ.” Tiêu Minh Dạ đồng ý.
“Hai người đang làm gì đó ——”
Chung Ý Thu hoảng sợ, trượt khỏi lưng Tiêu Minh Dạ xuống dưới, hơi hoảng sợ nhìn Lâm Ngọc Phương ngoài cửa.
Hôm nay chú Nghĩa và hiệu trưởng Trịnh lên trấn dự họp, lớp của Vương Văn Tuấn có một học sinh ba ngày rồi không đi học, nên y đi cùng chủ nhiệm lớp tới thăm hỏi gia đình, nên giữa trưa trong ký túc chỉ còn hai người bọn họ, nhất thời đắc ý vênh váo.
Lâm Ngọc Phương nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt như là có thể nhìn thấu hết thảy, Tiêu Minh Dạ gật gật đầu không nói lời nào tránh ra đi làm việc, hắn vừa rồi đang chiết cây đào trong sân.
Chung Ý Thu chột dạ nhưng nỗ lực giữ vững bình tĩnh, không biết từ khi nào giữa cậu và Tiêu Minh Dạ đã hình thành sự ăn ý vô hình, Tiêu Minh Dạ phụ trách kiếm tiền, còn cậu thì phụ trách đối nhân xử thế.
Chung Ý Thu cười cười, làm bộ vô tình nói: “Đang giỡn mà! Sao cô lại tới đây, đã lâu không gặp.”
Từ trước Tết tới bây giờ cô chỉ tới đây hai hay ba lần thôi, quầy hàng ở Cung Tiêu Xã đều do Lý Liên Hoa trông chừng, Chung Ý Thu cho rằng cô đã quay về trung tâm thương mại làm việc rồi.
Lâm Ngọc Phương sững sờ một hồi mới bừng tỉnh, đàn ông đùa giỡn động tay động chân rất là bình thường, vừa rồi cô thất thần, là vì cô thấy Tiêu Minh Dạ đang cười tươi với Chung Ý Thu, hình như Lâm Ngọc Phương chưa từng thấy hắn cười, ngẫu nhiên gặp phải cũng chỉ cười mỉm, chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ đến mức này cả, thậm chí còn mang theo vẻ chiều chuộng nữa chứ.
Lâm Ngọc Phương không nghĩ nhiều, trả lời, “Tới tìm các anh bàn chuyện một chút.”
Chung Ý Thu lập tức hồi hộp ngay, hỏi, “Trịnh Lão Tam quấy rầy cô à?”
“Không có.” Lâm Ngọc Phương ấm áp trong lòng, bị cảm động bởi sự quan tâm của cậu, nói: “Là chuyện khác, các anh có văn hóa, có kiến thức, giúp tôi tham mưu tham mưu.”
Chung Ý Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy cậu có tâm đề phòng với Lâm Ngọc Phương, nhưng cô là một người con gái ưu tú, lại luôn theo đuổi Tiêu Minh Dạ không bỏ, là một đối thủ cạnh tranh rất đáng gờm.
Nhưng cậu tin tưởng Tiêu Minh Dạ, hơn nữa Lâm Ngọc Phương có tính cách hào phóng, làm người rộng lượng, là một cô gái rất tốt.
“Có chuyện gì vậy?” Chung Ý Thu lấy ra mấy cái ghế đặt dưới gốc đào.
Lâm Ngọc Phương nhìn nhìn Tiêu Minh Dạ đang nghiêm túc làm việc, ngồi xuống nói: “Năm ngoái trung tâm thương mại mở thêm quầy hàng bán mỹ phẩm ở Cung Tiêu Xã, bọn tôi được chuyển xuống đây để hỗ trợ, bây giờ họ dời bọn tôi về, quầy hàng giao lại cho Cung Tiêu Xã.”
Chung Ý Thu hỏi, “Cô phải về sao? Hèn chi bữa giờ không thấy cô tới làm.”
“Ừ.” Lâm Ngọc Phương gật gật đầu, trầm ngâm một chút nói: “Tôi không về đó làm nữa, tính mở một cửa hàng riêng ở đây.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, cô tính ở đây lâu dài sao? Không theo đuổi được Tiêu Minh Dạ thì thề không bỏ qua à?
Lâm Ngọc Phương mỗi ngày tiếp xúc với đủ loại khách hàng, thông thạo nhìn mặt đoán ý, vừa thấy vẻ mặt của cậu là biết cậu đang nghĩ gì, cười to rồi nói, “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi đứng bán hàng hoài không có tương lai, làm thêm mười năm vẫn là vậy thôi, tôi muốn tự mình làm chủ.”
Chung Ý Thu càng thêm bội phục, ra chủ ý giúp cô, “Vậy hẳn nên mở tiệm ở trên thị trấn chứ, ở nông thôn chắc không đắt hàng đâu ha?”
Lâm Ngọc Phương cao thâm khó đoán nói, “Đàn ông các anh không để ý mấy chuyện này thôi, chứ phụ nữ nông thôn chuộng mua mỹ phẩm lắm! Hơn