Chung Ý Thu vẫn luôn cẩn thận nghe đối thoại giữa chú Nghĩa và Viên Bảo Xương, thầm mừng vì chú Nghĩa nói chuyện giúp Tiêu Minh Dạ, cũng như đồng tình với sự xấu hổ của Viên Bảo Xương, dù sao anh ấy cũng chỉ là đứa con hiếu thuận đáng thương mà thôi.
Không nghĩ tới Viên Ngọc Lan ngồi yên lặng bên cạnh đột nhiên nói ra câu đó, làm cậu ngẩng đầu nhìn cô ngay.
Chú Nghĩa cũng không nghĩ tới, ngày thường Viên Ngọc Lan rất ít khi ra cửa, ít khi nào nói chuyện với trưởng bối, nhiều nhất là gặp mặt chào hỏi một cái, vậy mà hôm nay lại bạo dạn đến thế, không biết là do nguyên nhân gì.
Chú điều chỉnh ngữ khí, ôn hòa hỏi, “Cháu nói không đúng chỗ nào?”
“Anh ấy là người trong nhà, tuy rằng không phải là con trai ruột, nhưng dầu sao cha cũng đã nuôi dưỡng anh ấy một thời gian, hiện giờ cha bị bệnh, thì phận làm con bọn con phải cùng nhau gánh vác chứ,” Viên Ngọc Lan nói xong câu kia cũng có chút e thẹn, mọi người đều chuyển ánh mắt lên người cô, làm cô mắc cỡ không tự giác đề cao âm giọng.
Cô nói cũng có lý đó, nhưng Chung Ý Thu lại nghe rất chói tai, cái gì mà nuôi dưỡng một thời gian? Nếu không phải Tiêu Minh Dạ xương cứng, thì đã sớm đói chết hoặc là bị đánh chết rồi, cho dù là chó thả hoang thì cũng không biết lớn lên sẽ thành dạng gì.
Từ nhận thức tới nay, cậu vẫn luôn cảm thấy Viên Ngọc Lan hào phóng văn nhã, tuy hai anh em không ưa gì nhau, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt đến thế.
Chú Nghĩa im lặng một hồi mới nói, “Cháu nói rất đúng, mấy đứa là người một nhà, gặp chuyện thì phải cùng nhau thương lượng, nhưng bây giờ chuyện đã rõ rồi, đi bệnh viện ——”
Viên Ngọc Lan không đợi chú nói xong đã ngắt lời, thấp giọng nói, “Chuyện nhà bọn tôi ai mà quản được.
”
Cô cũng ý thức được câu này nói ra là không tôn trọng trưởng bối, nhỏ giọng hết mức có thể, nhưng vẫn cứ truyền rõ vào tai mỗi người.
“Ngọc Lan, không thể nói như vậy,” Viên Bảo Xương ngăn cản cô, lại không dám quá lớn tiếng.
“Nói vậy thì sao?” Viên Ngọc Lan không kiên nhẫn và lạnh nhạt với Tiêu Minh Dạ, còn với Viên Bảo Xương là ẩn ẩn xem thường, “Anh cả, mấy đứa con trai các anh bàn tới bàn lui cũng chưa xong, chẳng lẽ đợi đến ngày cha em nhắm mắt xuôi tay luôn à? Ngày nào cũng bàn, phiền muốn chết!”
Cái này càng làm Chung Ý Thu giật mình, ít ra bây giờ cậu đã biết rằng Viên Ngọc Lan không hẳn thích mình, nào có cô gái nào sẽ dùng những lời lẽ sỗ sàng thế kia trước mặt người mình mến đâu chứ.
Tiêu Minh Dạ vẫn luôn không nói gì, trong lòng hắn vừa bực bội vừa có chút xấu hổ, oán giận bọn họ không nên làm trò trước mặt Chung Ý Thu, không nên phô cho cậu thấy cái xấu của gia đình mình.
“Các người về trước đi, tôi đã nói rồi, không có tiền, nhiều nhất chỉ có hai trăm,” Tiếu Minh Dạ nói.
Lục Tử đứng lên, “Không được! Anh làm gì có tiền, hai trăm đồng là làm lái xe mấy ngày, mất ngủ mấy đêm đó!”
“Được rồi! Mày ngồi xuống,” Tiêu Minh Dạ đè giọng ép hắn ngồi xuống, lại chuyển sang Viên Bảo Xương hạ mệnh lệnh, “Anh cả, hai người về đi.
”
Khi đi ngủ, Chung Ý Thu nằm ở trên giường, tâm treo lơ lửng giữa không trung, làm thế nào cũng không ép nào vào thân thể được.
Cuối cùng cũng bắt Tiêu Minh Dạ ra hai trăm đồng, không biết hắn là vì tri ân công nuôi dưỡng của Viên Vinh Chiêu hay là không chịu được mưu kế của Vương Quế Chi nữa.
Quay đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, trong đêm tối sườn mặt của hắn như góc núi đơn bạc, trầm tĩnh mà bá đạo.
“Em gái của anh coi trọng tôi thật à?” Chung Ý Thu hỏi.
Tiêu Minh Dạ nhếch mép cười, góc cằm nhọn dịu dàng theo, “Sao cậu biết?”
“Không phải! Do bọn Lục Tử nói mà……” Chung Ý Thu cũng bị bản thân tự mình đa tình làm cho ngượng ngùng.
Cậu dựa đầu vào quá gần, Tiêu Minh Dạ bị mái tóc của cậu cào ngứa từ thân thể đến tận trong lòng, giả vờ ho khan dịch người ra ngoài, “Nó không coi trọng cậu, mà là coi trọng hộ khẩu thành phố của cậu.
”
Viên Ngọc Lan và Tiêu Minh Dạ là cặp anh em mà mấy bà mối đau đầu nhất, một đứa lớn lên xinh đẹp, một đứa lớn lên đầy nam tính, mấy người độc thân xung quanh đã ngắm hai bọn họ từ lâu, ai cũng muốn đến cầu thân, nhưng kết quả là hai anh em nhà này không chịu gặp mặt ai cả.
Tiêu Minh Dạ nói thật với Chung Ý Thu, quả thật hắn không có ý định kết hôn với phụ nữ.
Hắn từng nghĩ tới sau này trưởng thành thì sẽ giống như bao người đàn ông khác, tìm một cô gái hiền lành, đảm đang để kết hôn, sinh con, tạo gia đình riêng cho mình.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, ít nhất hiện tại không hề có quyết định này.
Yêu cầu của Viên Ngọc Lan càng làm cho mấy thanh niên hành quân lặng lẽ, lần đầu tiên có người mai mối khi cô 17 tuổi, cô đã nói rõ yêu cầu rằng mình không tìm dân quê, nhất định phải là người thành phố, tuyệt đối sẽ không trồng trọt.
Sau lưng không biết lọt vào nhiều ít châm chọc mỉa mai, cô một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn thẳng lưng, nâng cằm, ra vẻ thà chết già ở nhà mẹ đẻ cũng không gả cho dân quê.
Xem từ điểm đó thì hai anh em có tính cách quyết liệt như nhau.
Sáng sớm, Cao Tiểu Bao gọi điện thoại đến đại đội tìm Tiêu Minh Dạ, bảo hắn lên thị trấn một chuyến vì có việc, trước khi cúp thì nói là Ý Thu có thư, sẽ gửi về với Tiêu Minh Dạ.
Chung Ý Thu đoán là hồi âm của chị gái, vừa lúc cậu cũng có việc muốn tìm cô giúp đỡ.
Sau khi huấn luyện buổi sáng xong là Tiêu Minh Dạ đi ngay, Chung Ý Thu dạy hết hai tiết thì cảm thấy giọng có hơi đau, lo lắng có phải ngày đó tắm đêm bị cảm lại rồi không, không dám qua loa nuốt vào hai viên thuốc lần trước uống dở.
Nếu lại sinh bệnh, thì khẳng định Tiêu Minh Dạ sẽ mắng mình cho coi.
Giờ nghỉ trưa,