Tim Chung Ý Thu đập dồn dập như tiếng trống vỗ, đi thật xa rồi cậu mới nhớ tới Lý Liên Hoa chỉ nói lên thị trấn, còn chưa nói ở nơi đâu! Cậu chồm về phía trước dí sát vào lỗ tai hỏi Tiêu Minh Dạ làm sao bây giờ.
Tiêu Minh Dạ nghe giọng cậu có hơi hơi run run, phỏng chừng là sợ hãi lắm đây, vội quay đầu nhìn tính trấn an cậu, xe máy còn đang bay nhanh về phía trước, tuy hắn phân tâm quay đầu nhưng cánh tay vẫn vững vàng nắm giữ tay lái, cơ mà vẫn dọa Chung Ý Thu sợ hãi, vội vàng chụp bả vai xoay hắn lại, bắt hắn nghiêm túc lái xe đi.
Tiêu Minh Dạ trực tiếp lái xe tới bệnh viện, nói là bệnh viện của thị trấn cho oai chứ thật ra chỉ là một phòng khám lớn, có thể xem đau đầu nhức óc, dụng cụ y tế thì cũ mèm, cà giật cà tang.
Bệnh viện không có bãi đổ xe, cửa chính ở ngay trước đường cái, một khoảng trống nho nhỏ phía trước xem là đại sảnh, bên cạnh là ba bốn phòng khám bệnh, đằng sau là một dãy phòng bệnh trống vắng như không có ai nằm.
Chưa đợi đậu xe đàng hoàng thì Chung Ý Thu đã nhảy xuống xe vọt vào, trong đại sảnh chỉ có vài người, sát vách tường là quầy đăng kí và nộp viện phí có hai bóng áo trắng đang ngồi, cậu không rảnh lo nhiều, chạy bước lớn tới làm loạn, “Viên Vinh Nghĩa ở đâu? Chú bị sao rồi? Là người bị tật ở chân đó!”
Ngồi ở đó là một điều dưỡng tuổi còn nhỏ, bị dáng vẻ bổ nhào lên bàn của cậu dọa sợ, theo quán tính lùi lại về sau hét lớn, “Oái! Anh làm gì? Bệnh tâm thần hả?”
“Viên Vinh Nghĩa! Tôi tìm Viên Vinh Nghĩa! Chú ở đây nè, cô tìm giúp tôi với!” Chung Ý Thu thở gấp nói.
Điều dưỡng nhỏ không kiên nhẫn nói: “Không biết!”
Chung Ý Thu nóng nảy, lật sổ đăng ký nói, “Sao lại không biết? Chú ở đây mà, tìm đi!”
“Ê! Làm gì? Anh có bệnh không hả?” Điều dưỡng nhỏ đoạt lại quyển sổ đăng ký, bởi vì dùng sức quá nhiều nên góc quyển sổ quẹt vào mu bàn tay của Chung Ý Thu, làn da trắng nõn lập tức hồng lên.
Chung Ý Thu duỗi tay muốn đoạt lại, điều dưỡng nhỏ thấy dáng vẻ điên khùng của cậu thì tưởng cậu đang kiếm chuyện, nâng quyển sổ lên tính đánh cậu, kết quả còn chưa rơi xuống, đã bị một bàn tay to đột nhiên đẩy ra, làm thân thể của cô cũng ngã xuống ghế theo.
“Làm gì! Làm gì! Tìm việc……” Cô giơ tay chỉ vào phía trước thét chói tai, thì bị một đôi mắt hung dữ đe dọa, sợ tới mức ngậm miệng ngay, người đàn ông đứng trước đang nói chuyện với gã đàn ông làm loạn hồi nãy, trên mặt cũng không có biểu tình hung ác gì, hoàn toàn bình thản, ung dung.
Chung Ý Thu quá sốt ruột, ở chỗ này hỏi không ra thì chạy vào hành lang, vừa chạy vừa gọi “Chú Nghĩa”, Tiêu Minh Dạ đi theo không kéo cậu lại kịp, mới vừa hô một tiếng, thì hiệu trưởng Trịnh từ phòng cuối cùng ló đầu ra, còn chưa nói gì thì hai người họ đã vượt qua.
“Hiệu trưởng Trịnh, chú Nghĩa sao rồi ạ?” Chung Ý Thu vội hỏi.
Phòng khám bệnh trang trí rất đơn giản, dựa sát cửa là giường hộ lý, một cái bàn đặt thiết bị cần thiết, bọn họ đẩy cửa vào thì thấy chú Nghĩa đang nằm ở trên giường, che lại nửa người dưới bằng tấm chăn mỏng cũ nát của bệnh viện.
“Chú Nghĩa! Chú không sao chứ?” Chung Ý Thu tiến tới mép giường.
Chú Nghĩa thấy nét mặt đầy lo lắng và nôn nóng của cậu, muốn nói mấy câu cho cậu yên tâm nhưng không còn sức lực, hơi hơi ngẩng đầu nói: “Không sao đâu, sao cháu lại đến đây?”
Nhìn là biết thân dưới của chú không thoải mái rồi, Chung Ý Thu nhỏ giọng hỏi, “Chân bị làm sao vậy ạ?”
Hiệu trưởng Trịnh đứng sau lưng ngượng ngùng nói, “Ầy! Trách tôi! Đưa Chí Tề đến bệnh viện, mà cu đen không ở nhà, cũng chẳng có ai biết lái xe, nên tôi đi tìm Tiêu Minh Dạ, chú nói hai người lên huyện rồi, hết cách rồi mới để chú Nghĩa lái xe! Trách tôi sơ suất, chân chú ấy bị đau cả hai ngày nay rồi mà!”
Chú Nghĩa nói: “Trách gì mà trách! Lúc ấy không phải sốt ruột sao? Không sao đâu, chân hơi đau một chút thôi, bác sĩ có nói không bị gì mà, đừng lo lắng.
”
Lúc tới bệnh viện quá nôn nóng, đúng là hồi trẻ chú Nghĩa có lái xe máy kéo, nhưng từ khi chân bị hỏng thì không lái nữa, có hơi ngượng tay vả lại hai ngày này chân lại đau, cả đoạn đường đi có rất nhiều lần xém xảy ra chuyện, chú dựa vào thân thể, và cái chân còn lại mới có thể giảm tốc các kiểu.
Gian nan tới bệnh viện, mọi người ba chân bốn cẳng vội vàng ôm đứa nhỏ vào tìm bác sĩ mà không để ý tới chú, chờ tới khi dàn xếp xong xuôi thì hiệu trưởng Trịnh không thấy chú đâu, ra ngoài tìm mới thấy chú vẫn chưa xuống xe, cái chân hết đạp thắng rồi nhấn ga, cả đường đi hết cong rồi lại duỗi thẳng, đến lúc này không đứng dậy nổi.
Tiêu Minh Dạ hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
Hiệu trưởng Trịnh nói: “Nói cái chân này bị tật, thêm phong thấp, mấy ngày nay lại sưng lên, bảo có điều kiện thì lên thành phố kiểm tra.
”
Chung Ý Thu vội nói: “Bây giờ mình đi luôn đi!”
Chú Nghĩa ngăn lại, “Giờ về trước, bữa nay mệt quá rồi, để lần khác đi.
”
Chú kiên quyết, hơn nữa thoạt nhìn rất mỏi mệt, Chung Ý Thu vốn định khuyên nhủ nhưng cũng không tiện ở đây dỗi chú, quay đầu lại hỏi hiệu trưởng Trịnh, “Chí Tề đâu? Thế nào rồi?”
Hiệu trưởng Trịnh đen mặt, khẩu khí vừa đau lòng vừa phẫn nộ, “Đang ở phía sau đó, bác sĩ nói là trúng độc, súc ruột cả buổi sáng mới ói ra hết! Đây vẫn là việc nhỏ, nó phát sốt mới là chuyện lớn, phải nằm viện.
”
Bác sĩ vừa vặn tiến vào đưa đơn thuốc cho chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ cầm đi lấy thuốc, Chung Ý Thu nghĩ mình nên đi thăm Chí Tề, nhưng lại không muốn để chú Nghĩa ở đây một mình.
Cậu không che giấu cảm xúc của mình, trong lòng rối rắm thế nào thì treo nó ở trên mặt luôn, hiệu trưởng Trịnh xua tay nói: “Hai người đưa chú Nghĩa về trước đi, lái xe cu đen đó, bữa nay bọn tôi không thể về.
” Chờ Tiêu Minh Dạ cầm thuốc tiến vào, lại xin hắn giúp đỡ, “Làm ơn tới nhà tôi nói cho mẹ tôi biết thằng bé không sao hết để bà đừng lo lắng, kêu bà gấp đồ dùng, quần