Trước khi rời đi, Tiêu Minh Dạ kêu Chung Ý Thu ra vườn rau đào hai trái củ cải, và một búp bông cải trắng, không dám để cho cậu nấu cơm, chờ mình trở về rồi làm.
Chung Ý Thu tốn một chút xíu thời gian là đã hoàn thành xong công việc mà lãnh đạo đưa xuống, lấy ra cái thùng gỗ lớn mà chú Nghĩa dùng để ngâm chân, rồi pha vào gói thuốc vừa lấy về.
Trời sụp tối mà Tiêu Minh Dạ còn chưa trở về, Vương Văn Tuấn và Lục Tử cùng nhau vào ký túc thì thấy tình hình của chú Nghĩa, rồi nghe Chung Ý Thu kể lại chuyện đã xảy ra, Lục Tử liền “Oa ——” nhào lên ôm chân chú Nghĩa gào khan, Vương Văn Tuấn đang đứng kế bên bị giật mình phải lùi về sau mấy bước, giơ chân đạp vào mông hắn hai cái.
Chung Ý Thu cứ tưởng Lục Tử giả vờ, cười cười không nói chuyện, chú Nghĩa sờ sờ đỉnh đầu hắn nói: “Không có việc gì lớn cả, đừng khóc.”
Khi cúi đầu châm nước nóng thì cậu mới thấy Lục Tử chảy hai hàng nước mắt, từ hốc mắt uốn lượn đến khuôn mặt, làm Chung Ý Thu ngạc nhiên, nghĩ thầm cảm xúc của anh chàng này thay đổi nhanh vậy trời, chưa gì đã khóc rồi? Nhưng thấy hắn thật sự đau thương và lo lắng, không giống như là đang đùa giỡn gì cả.
“Đứng dậy đi! Không có việc gì cũng bị cậu dọa xảy ra chuyện à!” Vương Văn Tuấn vừa mắng vừa kéo tay hắn dậy.
Trong bốn người thì chỉ có Tiêu Minh Dạ và chú Nghĩa hay nấu cơm, một người còn chưa về nhà, một người đang nằm trên giường không cử động nổi, thế là cả đám chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ ngồi chờ.
Trời tối hẳn thì Tiêu Minh Dạ mới trở về, nấu đơn giản vài món, mấy người bọn họ vây quanh ở mép giường của chú Nghĩa bàn bạc phương cách trị bệnh cho chú.
Lục Tử dựa đầu vào giường nói: “Chú ơi, ngày mai mình lên bệnh viện huyện đi, đừng chần chờ nữa, để con về lấy sổ tiết kiệm của mẹ, mình có tiền mà.”
Chú Nghĩa nhìn ba cái đầu như ba củ khoai tây xếp hàng ngồi bên mép giường của mình, mặt đứa nào cũng phiền muộn, chú liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạ, hai người đều cười bất đắc dĩ, “Không phải chuyện tiền nong gì hết, nghỉ hai ngày rồi đi, giờ lên bệnh viện là chú lại đau.”
Vương Văn Tuấn phụ họa với Lục Tử, “Cậu ấy nói đúng mà chú, mình còn chờ gì nữa vậy?”
Chung Ý Thu: “Đúng vậy!”
Lục Tử thấy chú Nghĩa còn muốn phản đối, lập tức nói: “Ngày mai không đi thì ngày mốt, được không chú?”
Vương Văn Tuấn tiếp lời, “Quyết định vậy đi! Ngày mốt lên đường, trị bệnh càng sớm càng tốt!”
Chung Ý Thu: “Đúng vậy!”
.….
Tiêu Minh Dạ nghe mỗi người một câu phối hợp rất là ăn ý, nhưng là thương lượng cả nửa ngày cũng chưa đưa ra được quyết định gì, hắn đứng lên tổng kết, “Ngày mốt đi, không đợi nữa! Được rồi, đều trở về ngủ đi.”
Lục Tử cầm đèn pin đứng ở cửa ngoắc ngoắc tay kêu Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu thấy hắn cứ như đang khiêu khích Tiêu Minh Dạ đánh mình, không ngờ là Tiêu Minh Dạ quay đầu đi theo hắn về sân sau, thần thần bí bí không biết làm gì.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, phòng tắm phía sau vẫn chưa xây xong, Chung Ý Thu chỉ có thể vào phòng bếp nấu nước nóng để tắm, không biết là để tiện chăm sóc cho chú Nghĩa hay là thấy Chung Ý Thu nhóm lửa quá gian nan, nên hôm nay Tiêu Minh Dạ vẫn chưa tắt bếp lò.
Chung Ý Thu đổ nước lạnh vào nồi nước bằng nhôm, ngồi xổm ở bên bếp lò rồi nhìn chằm chằm hơi nước từ từ bốc lên đến xuất thần.
Hồi nãy Lục Tử nói đến sổ tiết kiệm thì cậu mới nhớ tới, có khi nào chú Nghĩa không chịu lên bệnh viện huyện là vì không có tiền hay không? Mình cứ thúc giục miết chắc là trong lòng chú khó chịu lắm, nhưng dẫu có ra sao thì mình hay là Tiêu Minh Dạ, đều sẽ giúp chú hết sức.
Chung Ý Thu lại sầu não, hai tháng qua cậu để dành hơn một trăm đồng, vốn định đưa cho Tiêu Minh Dạ vì đã xây phòng tắm cho mình, giờ thì chỉ còn cách dời lại, đưa tiền cho chú Nghĩa đi khám trước.
Cậu thở dài một hơi, không có tiền thật là nhức đầu mà! Thiếu một phân tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán, trách không được chú Nghĩa nói mình tiêu tiền bậy bạ, đúng là gặp khó khăn rồi mới biết quý trọng đồng tiền.
“Nghĩ gì đó?” Tiêu Minh Dạ ngồi xổm xuống ở bên cạnh cậu, chân hắn dài, ngồi xuống cũng cao như người thấp đang đứng, đỉnh đầu che mất ánh sáng mờ nhạt từ bóng đèn.
“Không có gì, tôi đang nghĩ sau này mình phải tiết kiệm, không được tiêu tiền bậy nữa,” Chung Ý Thu không xoay đầu nhìn hắn, như là đang tự dặn lòng.
Tiêu Minh Dạ cười, “Không phải cậu thèm nước ngọt mà cũng không dám mua sao?”
Chung Ý Thu: “Giờ tôi có hơi hối hận khi đưa hai mươi đồng cho mẹ Trương Huy, thêm tiền thuốc men là đã hơn ba mươi đồng rồi, nửa tháng tiền lương lận đó!”
Tiêu Minh Dạ cười khẽ một chút, không lên tiếng.
An tĩnh được vài phút, lời nói ở trong miệng xoay vài vòng Chung Ý Thu vẫn nói ra, “Lục Tử tìm anh có việc gì vậy?”
Tiêu Minh Dạ như là cũng đang do dự, trầm mặc một hồi mới nói: “Người nhà tin vào thần thánh không chịu đi bệnh viện.”
Chung Ý Thu khiếp sợ, xoay người hỏi ngay, “Anh cả nói gì à? Tin thần gì trị bách bệnh?”
Cậu đột ngột xoay người nên đầu gối đụng vào đầu gối của người ta, Tiêu Minh Dạ không để ý bị cậu đâm một cái, “Không biết thần thánh ở đâu, nói gì cũng nghe.”
Đầu gối đặt cạnh nhau nên Chung Ý Thu lắc chân chạm vào chân hắn, nhắc nhở hắn nghiêm túc nghe, “Có phải là cùng một người như nhà hiệu trưởng Trịnh không? Tôn giáo gì……” Còn chưa nói xong, thì Tiêu Minh Dạ đột nhiên đứng lên, đi được nửa bước thì quay lại nhỏ giọng nói, “Nước nóng rồi kìa.”
Còn chưa dứt lời nữa, Chung Ý Thu muốn nói thêm mà hắn đã xoay người bỏ đi rồi, Chung Ý Thu dõi theo thân ảnh mơ hồ trong bóng đêm, không hiểu mình đã chạm phải điều gì cấm kị rồi.
Vốn dĩ đã bàn bạc xong, sau buổi lễ chào cờ vào thứ hai thì chú Nghĩa sẽ gọi ba đứa bọn Trương Huy lên để xin lỗi Viên Diễm trước mặt toàn thể học sinh, bây giờ chú Nghĩa lâm bệnh, nên Chung Ý Thu phải tự chủ trì thôi.
Ở giữa sân trường có đặt một bức tượng, khi chào cờ, tất cả giáo viên và học sinh đồng loạt đứng xếp hàng xung quanh nó.
Bởi vì cả hiệu trưởng lẫn hiệu phó đều không có mặt, hoạt động tự nhiên sẽ do thầy thể dục Tiêu Minh Dạ chủ trì, vì hắn vốn dĩ đảm nhiệm nhiệm vụ kéo cờ và âm thanh