Ngày đưa chú Nghĩa lên bệnh viện, Tiêu Minh Dạ xin nghỉ, sáng sớm lên thị trấn tìm Cao Tiểu Bao mượn xe bán tải lái về.
Còn Chung Ý Thu trước đó một ngày đã đổi tiết với Lý Hoành Phi, hắn đã đáp ứng rồi nhưng thoạt nhìn cảm xúc không tốt cho lắm, Chung Ý Thu mấy ngày nay luôn bận rộn chăm sóc cho chú Nghĩa, nên không để ý đến tâm tư của hắn.
Đặt chú Nghĩa lên ngồi ở hàng ghế sau xong, Vương Văn Tuấn kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống luôn, y thích làm đẹp, trời lạnh mà chỉ mặc một cái áo khoác jeans mỏng dính, lạnh đến mức hai cánh tay run run.
Chung Ý Thu và Lục Tử tự giác ngồi ở thùng xe, Lục Tử ngồi xếp bằng bảo Chung Ý Thu ngồi xuống cạnh mình, Chung Ý Thu thấy thùng xe đầy bụi, do dự vài phút vẫn là nhảy xuống xe đi lấy hai tờ báo lịch để lót ngồi, bị Lục Tử chê cười, “Sợ dơ như con gái!”
1990 Isuzu Pickup
Tiêu Minh Dạ khóa cửa xong đi ra ngoài, từ xa đã thấy hai người họ chụm đầu vào nhau nói cười vui vẻ, Lục Tử ra vẻ anh em tốt quàng tay lên bả vai Chung Ý Thu, dựa sát bên tai cậu nói to nói nhỏ.
Hắn đi qua kéo cửa xe ra, bị đôi chân gầy còm như que đũa của Vương Văn Tuấn làm cho đau mắt, y thấy hắn đứng như trời trồng không chịu vào xe còn lớn tiếng mắng, “Ngốc gì đó! Mau lên xe, đóng cửa lại lạnh quá!”
Tiêu Minh Dạ không thèm để ý tới y, không nói gì xoay người ra thùng xe, vừa đi vừa cởi áo khoác ra lưu loát trùm lên cái người đang nói cười kia, rồi xoay sang búng tay Lục Tử.
“A —— anh làm gì!” Lục Tử trợn tròn đôi mắt phẫn nộ hét lớn.
Chung Ý Thu còn chưa kịp ngẩng đầu, thì đã bị cái áo che lại, ngay sau đó là mệnh lệnh của chủ nhân cái áo khoác vang lên, “Mặc vào!”
“Anh hai thiên vị quá nha! Em cũng lạnh đây nè! Tay em đau quá ——” cùng với tiếng kêu như sói tru của Lục Tử, chiếc xe tải nhỏ xuyên qua màn sương dày đặc chạy vào huyện thành.
Lục Tử là người thẳng tính, không giấu được chuyện gì trong lòng, xe mới vừa chạy chưa tới mười phút, thì hắn đã kể chuyện mai mối của mình cho Chung Ý Thu nghe.
Chỉ tiếc là hắn luôn tìm sai đối tượng để tâm sự, Chung Ý Thu không hề có tí kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhấp miệng rất nhiều lần cũng không phát ra một chữ ý kiến hay an ủi gì cả.
“Ôi! Có điều giờ nói gì cũng trễ rồi, mẹ tôi tối hôm qua đưa sổ tiết kiệm cho tôi, còn nói giờ lo chữa trị cho chú Nghĩa trước, không có tiền thì không có kết hôn gì đâu.” Lục Tử thở dài.
“Không —— không,” Chung Ý Thu vội vã mở miệng làm gió lạnh tràn vào phổi, cậu bị sặc ho khù khụ một hồi mới nói tiếp: “Anh giữ tiền đó đi, tôi có tiền! Kết hôn là chuyện quan trọng, không dễ gặp được một cô gái tốt mà.”
Lục Tử kinh ngạc nhìn cậu, bật thốt lên nói: “Sao có thể dùng tiền của cậu được! Chú Nghĩa có quan hệ gì với cậu đâu? Không thể dùng tiền của cậu!”
Hắn nghĩ sao nói vậy, ý muốn biểu đạt là Chung Ý Thu không phải họ hàng thân thích với chú Nghĩa, không có nghĩa vụ tiêu tiền, nhưng nói xong liền phát hiện hình như không đúng, càng nói càng loạn nên vội xua tay giải thích, “Không phải —— ý tôi là —— dù sao cũng không thể dùng tiền của cậu!”
Chung Ý Thu vỗ vỗ bả vai hắn an ủi, “Tôi hiểu mà, nhưng chú Nghĩa đã giúp tôi rất nhiều, là trưởng bối, là thầy giáo cũng như là bạn bè, cho dù có thân thích hay không, thì tôi đều phải giúp chú.
Hơn nữa anh cũng không có quan hệ gì với chú đó thôi?”
Lục Tử im lặng một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Không giống nhau, quan hệ giữa tôi và chú không phải ai cũng biết, không giống với suy nghĩ của mọi người, tôi và chú rất thân thiết!”
Chung Ý Thu: “!”
Trong chớp nhoáng, trong đầu Chung Ý Thu hiện lên vô số cảnh phim máu chó, cậu thử thăm dò hỏi, “Tiêu Minh Dạ…… Cũng không biết?”
Lục Tử lắc đầu, “Chỉ có tôi và mẹ biết……”
Chung Ý Thu: “……”
Lục Tử nói với Tiêu Minh Dạ là ghé qua ngân hàng để mình rút tiền trước, Tiêu Minh Dạ làm lơ chạy xe tới bệnh viện luôn.
Chung Ý Thu đi đăng ký, Tiêu Minh Dạ mượn xe lăn, đẩy chú Nghĩa đi làm các xét nghiệm mà bác sĩ kê khai.
Bệnh viện có bốn tầng lầu, đi lên đi xuống xe lăn không tiện cần người cõng, Tiêu Minh Dạ cường tráng nhất và mạnh nhất, hắn tự động ngồi xổm xuống chuẩn bị, ai ngờ Lục Tử đẩy hắn ra, tự mình cõng chú Nghĩa lên rồi đi.
Tiêu Minh Dạ để hắn tùy ý biểu hiện, khoanh tay đi theo, nhưng thật ra vẻ mặt nghẹn khuất không thể miêu tả của Chung Ý Thu đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, thấy cậu như vậy hẳn là trong đầu không có suy nghĩ gì tốt, thế là Tiêu Minh Dạ hất vai cậu, “Làm sao vậy?”
Chung Ý Thu: “Không có việc gì…… Không có việc gì……”
Kiểm tra nguyên cả buổi sáng, buổi chiều mới có kết quả, bác sĩ chỉ cho hai người nhà theo vào, Vương Văn Tuấn dẫn đầu rời khỏi cạnh tranh, ngồi ở trên chiếc ghế dài nhìn ba người bọn họ phân cao tranh thấp, dưới ánh mắt uy hiếp của Tiêu Minh Dạ và biểu tình đáng thương của Chung Ý Thu, cuối cùng Lục Tử cũng giơ tay đầu hàng, ngồi xuống cạnh Vương Văn Tuấn.
Bác sĩ nói chân chú Nghĩa bị thấp khớp rất là quan trọng, không chỉ có chân phải, mà chân trái cũng có cùng chứng bệnh, hơn nữa loại bệnh mãn tính này không có thuốc đặc hiệu không trị tận gốc được, chỉ có thể liên tục uống thuốc giảm đau để không bị nặng hơn thôi, tốt nhất là nên ở lại bệnh viện một thời gian để làm vật lí trị liệu, nhưng không dám bảo đảm nhất định có hiệu quả, nói không chừng uống thuốc sẽ khá lên, tất cả đều là không chắc chắn.
Chung Ý Thu càng nghe càng buồn, nhưng đã hai ngày trôi