Hai câu này của Mạc Như, trong lời nói đều là suy nghĩ vì hoàng tử trong bụng Lý thị, thế nhưng ở khắp nơi duy hộ Lý thị.
Nhưng Mạc Như là người của Lưu Nga, tại sao lại giúp Lý thị nói chuyện?
Dương tiệp dư dùng ánh mắt ngờ vực rơi xuống trên người Mạc Như, lẽ nào, Mạc Như này đã bị Lý thị thu mua?
Không trách Dương tiệp dư sẽ có ý nghĩ như thế, thời điểm nói ra hai câu kia, liền ngay cả Mạc Như cũng cả kinh, nàng ta làm sao cũng không nghĩ ra, mình lại sẽ giúp đỡ Lý thị nói chuyện?
Mạc Như cùng Lý Hân vốn đều là cung nữ nhị đẳng trong cung Lưu Nga, chỉ là Lý Hân có truy cầu cao hơn, mà Mạc Như, nàng ta chỉ là muốn bo bo giữ mình, đến trước hai mươi lăm tuổi xuất cung có thể tích góp đủ nhiều bạc. Hai người ý tưởng không giống, nên đi con đường không giống, cho nên giao tình cũng không phải rất tốt.
Lưu Nga làm người khôn khéo, thủ đoạn cao siêu, Mạc Như rất kinh ngạc Lý Hân – một ni cô đi ra từ am ni cô, lại có thể thị tẩm ở dưới mí mắt Lưu Nga, hơn nữa sau đó Lưu Nga lại không có truy cứu, trái lại phái người hầu hạ Lý Hân.
Nàng ta cảm giác mình đã coi thường Lý Hân.
Có điều, Mạc Như cũng chỉ cảm thán một hồi như vậy mà thôi.
Ở trong mắt Mạc Như, nàng ta chỉ cần nghe theo Lưu Nga, làm phải được việc, mới có thể có ban thưởng, bạc hơn nhiều, tương lai xuất cung, mới có thể làm nhiều chuyện được.
Mạc Như thận trọng, lại trung thành tuyệt đối, còn quan hệ cùng Lý Hân không phải rất tốt, cho nên sau khi Lý Hân mang thai, Lưu Nga mới sai Mạc Như đến hầu hạ nàng. Có điều, nói là hầu hạ, thật ra là giám thị.
Mỗi ngày giờ hợi, Mạc Như đều sẽ tiến vào Thường Ninh điện chỗ Lưu Nga ở báo cáo chuyện của Lý Hân, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Mạc Như đối với Lưu Nga trung tâm, Dương tiệp dư rõ rõ ràng ràng, thế nhưng lời nói hôm nay của Mạc Như, làm nàng ta nghi hoặc.
“A? Ngự y thật nói như vậy?” Dương tiệp dư suy nghĩ rồi sau đó nói.
Không có, đương nhiên không có, tất cả ngự y chỉ xem sắc mặt hoàng thượng cùng Lưu Nga làm việc, Lý Hân tuy rằng có thai, nhưng cũng không được sủng ái, bọn họ làm sao có khả năng quản việc không đâu?
Huống chi hôm nay thời điểm ngự y đến thỉnh mạch còn nói, thân thể Lý thị khoẻ mạnh, cứ chăm sóc như vậy, ngày sau thuận sản không thành vấn đề.
Nhưng là lời chưa kịp ra khỏi miệng lại thay đổi thành một câu: “Chính xác trăm phần trăm, nương nương có thể tìm Hàn ngự y hôm nay xem chẩn tra hỏi.”
Nói xong Mạc Như liền che miệng mình, nàng ta còn muốn giờ hợi liền chiếu theo lời của ngự y buổi sáng đi hồi bẩm cho Lưu Nga, ai biết nàng ta lại nói như vậy, rõ ràng là muốn phủ định, nhưng là tại sao trong miệng sẽ phun ra một câu nói như thế?
Sắc mặt Mạc Như trắng bệch, thân thể nàng ta run rẩy, có chút nghĩ mà sợ nuốt một ngụm nước miếng, nàng ta sợ sệt, vừa nãy không phải là bị trúng tà chứ?
Dương tiệp dư nghe vậy gương cao hai hàng lông mày: “Ta sẽ tự đi thăm dò, ngươi ở chỗ này phải chăm sóc Lý thị thật tốt, tuyệt đối không nên quên tỷ tỷ giao phó!”
Ý trong lời nói của Dương thị, chính là cảnh cáo Mạc Như đừng phản chủ, coi như có cái ý niệm này, cũng mau mau bóp chết ngay.
Mạc Như bắt đầu lo lắng, nàng ta cẩn thận nhiều năm, quả nhiên vẫn đụng vào nghi kỵ.
Thanh âm ngọc bội va vào nhau lanh lảnh càng đi càng xa, Dương tiệp dư di về phía tẩm điện của Lưu Nga.
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
Sườn điện của Lý Hân đã bị người đóng cửa chính, trong điện chỉ có nàng cùng Mạc Như.
Lý Hân nhàn nhạt liếc Mạc Như một cái, ngồi xuống ở bên giường: “Mạc tỷ tỷ.”
Mạc Như cả kinh, sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp quỳ gối trước mặt Lý Hân, nghiêm mặt nói: “Nô tỳ đảm đương không nổi một tiếng tỷ tỷ của nương tử.”
Tốc độ nói của Lý Hân cực kỳ nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ lớn hơn ta hai tuổi, lúc trước đều là thị nữ trong cung tu nghi, hiện đang chăm sóc áo cơm sinh hoạt thường ngày của ta, sao liền chịu không nổi?”
Mạc Như bày ra vẻ mặt kinh hoảng, “Nương tử là chủ, nô tỳ là tớ, tuyệt đối không thể vượt qua bổn phận.”
Lý Hân cũng không tranh cãi cùng nàng ta ở vấn đề này, chỉ là có hai câu mới mở đầu này, nghĩ đến Mạc Như cũng biết Lý Hân muốn lung lạc nàng ta rồi.
Lý Hân cười nhạt một tiếng, nói: “Đa tạ Mạc tỷ tỷ vừa mới ở trước mặt tiệp dư nói chuyện cho muội muội, cả đời muội muội sẽ nhớ kỹ ân tình của tỷ tỷ.”
Mạc Như cười khổ, thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Câu nói đó, làm trái với tâm ý của nàng ta, liên đới bị Dương tiệp dư nghi kỵ, bây giờ, sợ là Lý Hân cũng cho rằng nàng ta quyết định chuyển đầu tìm chủ mới rồi.
Quả nhiên, nghe Lý Hân nói câu tiếp theo: “Nhưng tỷ tỷ dù sao cũng là người của tu nghi nương nương, đột nhiên giúp muội muội nói chuyện như vậy, thực tại làm muội muội giật mình, e rằng tiệp dư cũng là bị hù dọa không nhẹ.”
Mạc Như giật mình nói: “Tu nghi nương nương sai nô tỳ chăm sóc nương tử thật tốt, nô tỳ chỉ là giữ chức trách của mình thôi.”
“Nhưng Hàn ngự y từng nói, mạch đập của muội muội yếu ớt, cần phải ở bên ngoài đi lại nhiều?”
Đôi môi Mạc Như hơi giương ra, không nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt Lý Hân trầm tư: “Thì ra tỷ tỷ đã sớm chăm sóc muội muội rất nhiều, chỉ là muội muội vụng về, cũng nhìn không ra, xin tỷ tỷ tha thứ.”
“… Nương tử ngài lo xa rồi.” Mạc Như trả lời.
Mắt Lý Hân trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng ta, chậm rãi nói: “Thủ đoạn của tu nghi nương nương, tỷ và ta đều rõ ràng, vừa biết phía trước là vách núi, tỷ tỷ vì sao nhất định phải cứ xông tới?”
“Vách núi tuy hiểm trở, nhưng cũng không phải là không có đường đi.”
Lý Hân nở nụ cười: “Như muội muội có thể cho thứ
tỷ tỷ rất muốn thì sao?”
Kiếp trước Lý Hân luôn luôn muốn bồi dưỡng tâm phúc, dùng tiền tài lung lạc rất nhiều cung nữ thái giám, thế nhưng mặc kệ nàng sử dụng bao nhiêu bạc, đều không có đánh động được Mạc Như.
Bởi vì nàng không biết Mạc Như muốn thứ gì.
Mạc Như từ khi quyết định tiến cung, nàng ta căn bản là không nghĩ tới chuyện gả cho người.
Nàng ta luôn muốn sinh hoạt một chồng một vợ ở thoại bản, nhưng nàng ta cũng biết, đàn ông trong thiên hạ, có thể khắc chế được chính mình rất ít.
Nữ nhi gia đình bình thường, khi mười bốn, mười lăm tuổi cũng đã có hôn phối, theo lệ cung nữ hai mươi lăm tuổi mới có thể thả ra cung, nhưng phụ nữ ở cái tuổi đó xem như là gái già, rất khó tìm được hôn sự vừa lòng.
Nhiều nhân tố liên hợp lại, Mạc Như liền không cảm thấy hứng thú đối với tình ái nam nữ kia nữa, ở trong cung, thời điểm nàng ta học thêu, đã nghĩ đến tương lai ra khỏi cung, nàng ta nhất định phải mở một gian tú trang. (cửa hàng thêu)
Ý nghĩ này, Mạc Như chưa bao giờ nói với người ngoài, nàng ta không biết Lý Hân có đoán được hay không.
♫Edit♪Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♪ uchihasaki♫
Giờ hợi một khắc, Mạc Như vội vã lách vào Thường Ninh điện, trong điện rất tối tăm, chỉ còn lại hai ngọn nến tỏa ra hào quang nhỏ yếu.
Ở nơi ánh nến chiếu rọi xuống, một người phụ nữ mặc tẩm y màu trắng đang ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ.
Mạc Như quỳ xuống, nhẹ giọng kêu lên: “Thỉnh an nương nương.”
Lưu Nga che tay áo ngáp một cái: “Hôm nay tới trễ.”
“Lý nương tử ngủ trễ, cho nên hôm nay nô tỳ đi ra có chút muộn.”
Lưu Nga gật gật đầu, nói: “Hàn ngự y đã hồi bẩm với bổn cung, nói Lý thị ưu tư quá độ, thai quả thật có chút bất ổn. Bổn cung quyết định cho nàng ta mỗi ngày ở trong vườn của Thường Đức cung đi lại một canh giờ.”
Mạc Như ngẩng đầu, mặt nghi ngờ không thôi. Nàng ta không có nghe lầm chớ?
Nhìn thấy mặt Mạc Như như thấy quỷ, trong lòng Lưu Nga cực kỳ không vui, lãnh đạm nói: “Có vấn đề gì không?”
Mạc Như lắc đầu, “Nô tỳ tuân mệnh.”
Lưu Nga chuyên tâm gảy móng tay của mình, trong điện nhất thời yên lặng như tờ, hơn nửa ngày, Lưu Nga mới rảnh rỗi nhìn nàng ta một cái: “Chuyện hôm nay, Dương tiệp dư đã đề cập tới với bản cung, ngươi không muốn nói cái gì sao?”
Thái độ của Lưu Nga được cho là ôn hòa, nhưng Mạc Như ở bên người nàng ta hầu hạ cũng không phải là một sớm một chiều, làm sao sẽ không hiểu biết Lưu Nga?
Đối với nô tài phản chủ, Lưu Nga chỉ cho hai con đường đi.
Một cái là chính mình chết, một cái khác là người nhà chết.
Mạc Như trầm ngâm chốc lát, nói: “Lý nương tử nói có thể cho nô tỳ thứ nô tỳ rất muốn.”
“Ý của ngươi là Lý thị muốn lôi kéo ngươi?” Lưu Nga hơi hơi suy nghĩ một chút, nói: “Đến cùng cũng là cùng ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, nàng làm như thế cũng coi như bình thường, nếu như vẫn giống như trước uể oải chán chường như vậy, bổn cung cũng nên cẩn thận cân nhắc một chút cách dạy người thủ đoạn của mình.”
Nàng ta ngưng thần nhìn Mạc Như một cái: “Ngươi động lòng?”
Mạc Như thở dài: “Nô tỳ rất muốn, chính là về nhà. Quy định cung nữ hai mươi lăm tuổi xuất cung, Lý nương tử nếu như có biện pháp để nô tỳ sớm xuất cung, nô tỳ làm sao có thể không động lòng? Nhưng cẩn thận cân nhắc lại, Lý thị chỉ là một phi tử không có danh phận, coi như sinh hoàng tử, không có hoàng thượng ân sủng, sao nàng ta có thể có năng lực đưa nô tỳ ra cung chứ.”
Lưu Nga bình tĩnh nhìn nàng ta một cái, cũng không nói lời nào, một lúc lâu, Lưu Nga mới nói: “Ngươi tự mình rõ ràng là tốt rồi.”
♫Edit ♥ Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♥ uchihasaki♫
Khi tin tức Lưu Nga cho phép Lý Hân mỗi ngày có thể ở trong vườn của Thường Đức cung đi một vòng truyền ra, trong lòng Lý Hân nhất thời vui vẻ.
Hiện tại, việc cấp bách chính là chọc thủng chuyện Lưu Nga giả mang thai, để các triều thần đều biết dự định “mượn bụng sinh con” của Lưu Nga.
Các triều thần mặc dù không cách nào trực tiếp nhúng tay vào hậu cung của hoàng đế, có điều chỉ nhìn kiếp trước một cách đơn thuần, Chân Tông vì cả triều đại thần liên hợp bẩm tấu lên phản đối, không chỉ một lần gác lại chuyện phong Lưu Nga làm hậu. Từ trong đó liền có thể thấy được, năng lực của các triều thần tập hợp lại cùng nhau tuyệt đối không thể khinh thường.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện