Sau này mỗi một ngày, Lý Hân đều sẽ do Mạc Như đỡ, ở trong vườn của Thường Đức cung đi lại chốc lát, chỉ là khi có phi tần đến bái phỏng, hoặc là Tống Chân Tông giá lâm, Lưu Nga liền sẽ lập tức phái người đưa Lý Hân vào trong tẩm điện của nàng.
Người trước, có thể nói là: không thể để cho chuyện “giả mang thai” bị bại lộ.
Mà người sau, khi Lý Hân nghe thấy thái giám bên ngoài hô lên “Hoàng thượng giá lâm”, trong lòng nàng cười gằn, Lưu Nga không hổ là người phụ nữ nắm giữ nửa cuộc đời của Tống Chân Tông.
“Lý nương tử, ngài cũng nhìn thấy, hôm nay… E là còn phải mời ngài đi về nghỉ.” Cung nữ Ngưng Hương của Lưu Nga ý cười dịu dàng đối với nàng làm một thủ thế “Thỉnh”.
Lý Hân mới vừa bước ra cửa cung liền bị nàng ta ngăn lại, tiếp theo nghe thấy tin tức Chân Tông đến, nàng hướng cửa cung nhìn một cái, Tống Chân Tông mặc long bào màu đỏ đã sải bước đi vào, Lưu nga “nâng bụng lớn” ở cửa điện tiếp kiến, mới vừa làm thường lễ được một nửa liền bị Tống Chân Tông ôm eo, kéo vào ngực.
Lý Hân còn muốn tiếp tục nhìn, bóng người Ngưng Hương che ở trước mặt nàng, vóc người Ngưng Hương nhỏ xinh, coi như đứng trước mặt Lý Hân vóc người cao gầy cũng chặn không được cái gì, chỉ là nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười chỉ chỉ tẩm điện của Lý Hân, toét miệng nói: “Nương tử xin mời!”
Tiếng nói vừa dứt, Lý Hân liền cảm thấy trên cánh tay có một cánh tay đang dùng sức kéo nàng về phía trong điện.
Là Mạc Như!
Lý Hân nở nụ cười, cũng không đem sự vô lễ của hai người này để ở trong lòng, chỉ là quay người liền hất tay Mạc Như ra, khi Ngưng Hương cùng Mạc Như còn chưa kịp phản ứng, gọn gàng xoay người liền đi vào trong điện.
Quả thực là cao quý lãnh diễm.
Chỉ là Ngưng Hương thầm bĩu môi, liếc mắt Lý Hân một cái, sau đó nghiêng đầu “Phi” một tiếng.
Mắt Lý Hân nhìn thẳng đi vào, chỉ là dư quang vừa mới nhìn thấy Lưu Nga như chim nhỏ nép vào người tựa ở trong lồng ngực Tống Chân Tông, Tống Chân Tông mặt đầy ý cười ôm Lưu Nga đi đến chính điện.
Tình cảnh này, là người ai cũng biết trình diễn ở chính điện kiều diễm đến cỡ nào.
Lý Hân tựa ở một bên giường, hỏi: “Mấy ngày kế tiếp, tỷ tỷ có nhìn rõ ràng vị trí của thị nữ thái giám được an bài trong cung.”
Mạc Như gật gật đầu: “Người bên ngoài đều trải qua bố trí tinh vi, hầu như cứ mỗi mười bước thì sẽ có người, mà thời gian bọn họ mỗi lần đổi ca đều không giống nhau.” Nàng ta dừng một chút, nói: “Nương tử nếu muốn dùng lỗ hổng đổi ca đi ra ngoài, chỉ sợ không có khả năng lắm.”
Hậu thế truyền rằng Lưu Nga “trị quốc có thể so với Lữ Vũ hậu”, bây giờ cuối cùng nàng cũng coi như đã được chứng kiến. Có điều, nàng chưa từng muốn từ chỗ đổi ca thay quân đi ra ngoài.
Lý Hân chậm rãi cười, nói: “Sắp tới thanh minh rồi, theo tổ chế, hoàng thượng sẽ đi tế tổ.”
“Nương tử là muốn nhân ngày ấy tôn thất thân quý tiến cung, đem chuyện mình mang thai truyền ra ngoài sao?” Mạc Như suy nghĩ một chút, lập tức liền phản đối: “Chuyện này không được, ngày ấy tuy rằng thân quý đại thần đều sẽ vào cung, thế nhưng thủ vệ thái miếu nghiêm ngặt, cung phi bình thường căn bản là không có cách đi vào.”
Liên quan tới tế tổ hôm thanh minh, hành trình của Tống Chân Tông đã sớm an bài xong, trước tới thái miếu tế điện tổ tiên, sau đó đến Nam Giao cử hành nghi thức tế trời, đến buổi tối, còn phải chạy về cung cử hành cung yến.
Cả hai nơi, cung phi cũng không thể tham dự, chỉ có cung yến, theo lệ hậu phi có thể tham gia.
Thế nhưng Lý Hân…
Mạc Như ngẩng đầu liếc nhìn nhìn, trong mắt đầy thương hại.
Ở bên ngoài, thân phận của nàng vẫn chỉ là thị nữ của Lưu Nga, bây giờ Lưu Nga lại kiêng kỵ nàng như vậy, cho nên một ngày kia, nàng nhất định sẽ bị Lưu Nga nhốt ở trong cung, phái rất nhiều người trông coi.
Chuyện Mạc Như có thể nghĩ đến, Lý Hân tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, nàng chính là muốn lợi dụng cung yến thanh minh hôm ấy đem tin tức chính mình mang thai truyền ra, ngày bình thường, coi như nàng ở trong cung ra sức gây động tĩnh lớn, chỉ cần Lưu Nga cùng Chân Tông ra lệnh một tiếng, ai dám lại truyền đi?
Mà cung yến thì lại khác, đến lúc đó thân quý đại thần tụ hội tại Tập Anh điện, bên trong cung chỉ cần truyền ra một chút động tĩnh, tai mắt của những thân quý đại thần kia không phải dùng để trang trí! Hơn nữa Lưu Nga nhất định sẽ tham gia, nàng ta vừa đi, sẽ mang đi một phần người trông coi trong cung.
Cứ như vậy, tỷ lệ thành công của nàng liền càng lúc càng lớn.
✩Edit ♥ Lengkeng_Sophie ✩ Beta ♥ uchihasaki ✩
Lý Hân bên này đang tính toán, trong chính điện Lưu Nga mới vừa đưa Chân Tông đi liền lập tức kêu ba thiếp thân thị nữ của mình đi vào, Lưu Nga phong tình vạn chủng nằm ở trên giường mềm, chỉ mặc một trung y màu xanh nhạt mỏng nhẹ trong suốt, cổ điểm điểm hồng ngân, trong không khí còn trôi nổi mùi vị như lan như xạ, ba cung nữ nhất thời mặt đỏ tới mang tai cúi đầu.
Lưu Nga đem tin tức mình nghe được mà sai khiến dặn dò hạ nhân: “Sắp đến thanh minh, buổi tối bổn cung muốn dự cung yến, Ngưng Lộ cùng Ngưng Bích cùng đi theo bổn cung, thời điểm bổn cung không ở trong cung, Thường Đức cung liền giao cho Ngưng Hương tạm quản.” Lưu Nga quay đầu nhìn Ngưng Hương, dặn dò: “Ngàn vạn phải nhớ, tuyệt đối không nên để cho người ngoài nhìn thấy Lý thị, cũng tuyệt đối không thể để cho Lý thị có cơ hội đi ra ngoài, nếu như ngươi trông giữ bất lực mà làm hỏng chuyện của bổn cung…” Mặt sau Lưu Nga không có nói ra, thế nhưng mấy người đều là ở bên người Lưu Nga hầu hạ hơn mười năm, làm sao có khả năng không biết thủ đoạn của nàng ta.
Ngưng Lộ cùng Ngưng Bích nhất thời rùng mình một cái, không hẹn mà cùng đem tầm mắt đừng đến trên người Ngưng Hương.
Trong ba đại cung nữ, Ngưng Hương không có mỹ mạo như Ngưng Lộ, cũng không có tay chân lanh lẹ như Ngưng Bích, sự tồn tại của nàng ta kém nhất, hôm nay bị phó thác chuyện này, nàng ta tự nhiên biết nhiệm vụ này trọng yếu bao nhiêu, cũng biết, nếu có thể làm tốt, địa vị của nàng ta ở trong lòng chủ nhân sẽ có bước nhảy lớn thế nào, nhất định có thể bằng Ngưng Bích cùng Ngưng Lộ, nàng ta vỗ vỗ ngực, nói hùng hồn: “Nương nương yên tâm, có Ngưng Hương ở đây, bảo đảm ngày đó ngay cả một con ruồi cũng bay không nổi vào Thường Đức cung, con tiện nhân Lý thị kia cũng đừng nghĩ lại giở trò trước mặt nô tỳ!”
Đôi mi thanh tú của Lưu Nga hơi nhíu lên, nàng ta đột nhiên cảm thấy có chút không yên lòng, nếu không đổi Ngưng Bích đi?
Thôi, ngược lại trong thiên cung kia còn có nhiều người như vậy, cung yến chỉ tiến hành ba canh giờ, nghĩ đến
cũng sẽ không xuất hiện đại sự gì.
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Nháy mắt liền tới tiết thanh minh, sáng sớm, chính điện liền tất bật.
Đám cung nữ thái giám có người bận rộn chọn trang phục cho Lưu Nga, có người bận rộn quét tước sân cùng tẩm điện, có người bận rộn chế tác các loại điểm tâm tinh xảo cho Lưu Nga.
Khí thế ngất trời càng làm nổi bật sườn điện của Lý Hân không hề có hơi người.
Sắc trời dần dần tối lại, Lý Hân vẫn bất động ngồi ở trong tẩm điện nhắm mắt dưỡng thần, hai tay xoa xoa cái bụng nhô lên của mình.
Mãi đến tận khi nghe thấy thái giám kêu lên một tiếng lanh lảnh “Nương nương khởi giá ——” nàng mới đứng lên, kêu Mạc Như đi tới cửa.
Nhẹ gõ hai lần, cửa cung sơn son đỏ đột nhiên mở ra, trước mắt Lý Hân có một gương mặt hung thần ác sát.
Ngưng Hương tức giận nói: “Gõ cái gì mà gõ? Nhanh đi về!”
Lý Hân mỉm cười, nói: “Ngưng Hương tỷ tỷ, ta chỉ là muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, thư giãn thân thể.”
“Thả lỏng gân cốt cái gì, ta cho ngươi biết, ngày hôm nay ngươi liền ở đây đi, chỗ nào cũng không thể đi.”
Sắc mặt Lý Hân nhất thời liền trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngưng Hương tỷ tỷ, tu nghi nương nương đã nói, cho phép ta mỗi ngày ở trong vườn ngự uyển đi lại, hôm nay là thanh minh, vừa nãy ta nhìn thấy có không ít người đang quét tước cung điện, liền không dám ra đây. Chỉ là nương nương đã đi tham gia cung yến, cung viện cũng quét tước xong rồi, ngươi còn ngăn ta như vậy thích hợp sao?”
Nguyên chủ cùng Ngưng Hương cũng coi như là đồng sự một hồi, nàng hiểu rõ Ngưng Hương này yêu thích nhất là cáo mượn oai hùm, kỳ thực gan của nàng ta không có lớn chút nào.
Nói chuyện căng một chút thì khí thế của nàng ta liền ít đi nửa phần.
Nhìn thấy Lý Hân mặt lạnh, Ngưng Hương nhớ tới lúc Lưu Nga đi, xác thực không có nói phải giam cầm nàng, khi Lý Hân mắt lạnh nhìn chằm chằm, Ngưng Hương yên lặng mở cửa.
Lý Hân đỡ cái bụng, ở trong vườn chậm rãi đi lại, đột nhiên một cung nữ bưng chậu nước đang từ phía trước đi tới, Lý Hân nháy mắt với Mạc Như, Mạc Như từng chút một đi tới, mắt thấy cung nữ đi tới bên cạnh nàng, sau đó Mạc Như giả bộ không cẩn thận giẫm lên một cục đá nhỏ, chân trượt liền nhào tới trên người cung nữ kia. Cung nữ kia trong lúc nhất thời không tránh kịp, liền hắt hết cả chậu nước ra ngoài.
“Rầm!”
Một chậu nước tràn đầy hất tới trên đất, Lý Hân còn chưa kịp phản ứng, liền như thế một cước đạp xuống.
Ở trong tầm mắt mọi người, Lý Hân đột nhiên liền như thế ngã xuống!
“A!” Lý Hân nâng cái bụng của mình, hô: “Đau quá, đau quá!”
Ngưng Hương sững sờ, nhanh chóng xông tới nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt Lý Hân trắng bệch, hơn nữa đầu đầy mồ hôi, nàng ta cả kinh, khiếp sợ hỏi: “Ngươi… Ngươi không sao chứ?”
Lý Hân đau đớn hầu như không thể thở nổi, nàng đem hết toàn lực một phát bắt được tay Ngưng Hương, móng tay cắm vào da thịt của nàng ta, khàn giọng kêu gào: “Đau quá! Đau quá!”
Ngưng Hương vất vả hất tay của Lý Hân ra. Vừa hất ra được, đau xót nhìn những vết thương trên cổ tay.
Tiểu cung nữ gây họa kia nước mắt đầy mặt, anh anh khóc ròng nói: “Ngưng Hương tỷ tỷ, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngưng Hương hoàn hồn. Nói với một thái giám: “Nhanh đi Tập Anh điện gọi nương nương a!”
Tiểu thái giám phản ứng lại nhanh chân liền chạy.
Lưu Nga đã nói qua, không thể để cho người ngoài đi vào, càng không thể để Lý thị đi ra ngoài, chỉ là bộ dáng này của Lý thị, nhất định phải gọi thái y, nhưng hôm nay thanh minh, chủ vị của Thường Đức cung đã đi tham gia cung yến, một khi Thường Đức cung kêu thái y, chuyện Lý thị liền giấu không được.
Người lưu lại ở trong điện cũng không biết nên làm gì, lại mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Lý Hân đau đớn lăn lộn trên đất, mãi đến tận khi nàng không có khí lực đã hôn mê, hơi thở mong manh.
Đến nửa ngày, mới có một giọng nói đầy sợ hãi vang lên: “Có nên… đem người đỡ lên giường hay không?”
Ngưng Hương sững sờ, lập tức cuống quít chỉ huy cung nhân: “Mau mau, đỡ Lý nương tử đi vào.”
Đỡ Lý Hân lên trên giường, sau đó Mạc Như cùng Ngưng Hương sóng vai đứng trước giường, hai người trố mắt một lúc, Mạc Như nhỏ giọng nói: “Ngưng Hương tỷ tỷ, nhanh đi gọi ngự y đi, nếu như hoàng tử trong bụng Lý nương tử có chuyện gì xảy ra, chúng ta coi như có mười cái đầu cũng không đủ chém.”
“Nhưng là…” Ngưng Hương ấp úng chưa có nói ra được lý do.
“Nhưng mà cái gì nha! Lý nương tử xảy ra chuyện gì cũng không sao, thế nhưng ngươi chẳng lẽ không biết vị trí của đứa bé trong bụng Lý nương tử đối với nương nương như thế nào sao?”
Ngưng Hương chưa bao giờ đụng phải tình hình như vậy, trong lòng nàng ta hoảng loạn cực kỳ, nghe được Mạc Như nói đầu của nàng ta sẽ khó giữ được, nghĩ đến thời điểm Lưu Nga giao cho nàng ta nhiệm vụ này, nàng ta còn thề son sắt nói sẽ không để cho nương nương thất vọng, kết quả bây giờ…
Nàng ta từng thấy thủ đoạn giết người của Lưu Nga lúc trước, vừa nghĩ đến những thủ đoạn kia sẽ dùng đến trên người của mình, nhất thời sợ đến mức lệ như suối trào.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện