Ngày 15 tháng 5 năm thứ nhất
Mẹ kiếp! Trời sao nóng như vậy chứ! Nước uống hết, bốn người chúng ta nóng đến mức cởi hết quần áo! (dùng loạn tính từ cũng không phạm pháp a)
“Sư phụ, lúc này chúng ta chết chắc rồi!” Nhị sư huynh chỉ vào tấm bia nói với sư phụ, “Tiến vào ranh giới ‘Kiền huyện’!”
(Kiền huyện : huyện khô nóng, không có nước).
Sư phụ nói: “Các đồ nhi, đừng lo lắng, phải phấn chấn lên! Tục ngữ nói rất phải:
Sơn cùng thủy tận, tưởng không lối/ Liễu rủ, hoa giăng lại thấy thôn.
Đường không tự nhiên mà có, đi nhiều sẽ thành đường thôi…”
“Người có thể tiết kiệm bớt một chút nước miếng hay không!” Đại sư huynh tức giận nói, “Người nói nhiều thế!”
Sư phụ liếm liếm môi nói với tớ: “Ngộ Tĩnh, xem bao hành lý, cái gì có thể giải khát được đều lấy ra cho thầy!”
Tớ lườm lão một cái rồi nói: “Còn cái mốc xì! Đây dư một bịch hạt dưa rang muối, người có muốn hay không?”
Đột nhiên, sư phụ ở trên ngựa kêu to: “Woa! Tùng xèng, tùng xèng, tùng tùng xèng!(1)...... Có một mảng rừng cây ăn trái!”
“Ông khinh, còn muốn cho chúng ông ‘Ăn bánh vẽ’ sao! Sớm lỗi thời rồi!” Nhị sư huynh nói.
“Tùng tùng xèng, xèng tùng tùng! Thật mà!” Vẻ mặt sư phụ rất xúc động…
Đại sư huynh bay lên không trung, vừa nhìn: "Long quai quai! quai quai long! Rừng cây ăn trái, một mảng thật lớn!” (2)
Vì thế chúng tớ theo sư phụ chạy