Thời điểm Kiều Hội bước xuống sân khấu, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp lần đầu tiên chạm đến con số năm triệu người. Số lượng người xem này cho dù có so sánh với bất kỳ nền tảng phát sóng nào cũng sẽ cao nhất.
Rất may tổ chương trình chọn đúng nền tảng phát sóng lớn nếu không với lượng người xem đông như này chắc chắn sẽ bị lỗi hệ thống không phát sóng được.
Sau khi Kiều Hội rời khỏi sân khấu, MC cầm microphone đi lên chuyên nghiệp nói, “Các bạn khán giả đang xem trực tiếp thân mến, trang bình chọn của chúng tôi hiện nay đã được mở. Bạn có thể truy cập vào blog chính thức của chương trình để bình chọn tiết mục mình yêu thích.”
“Những ai thích tiết mục của Tô Tố xin hãy nhấn số một còn những ai thích điệu nhảy của Kiều Hội hãy nhấn vào số hai. Sau một tiếng nữa cổng bình chọn sẽ đóng lại, các bạn nên bình chọn càng sớm càng tốt. Mỗi lá phiếu của các bạn đều góp phần quyết định kết quả chiến thắng của hai lớp vậy nên hãy bình chọn cho tiết mục bạn thấy ấn tượng nhất.”
Lúc trở về chỗ ngồi phía dưới khán đài, Kiều Hội tình cờ đi ngang qua Tô Tố.
Sắc mặt chị ta không được tốt lắm, bởi vì xung quanh có hàng chục chiếc camera nên chị ta vẫn phải tỏ ra ý cười nhưng lời nói ra lại không được thân thiện như vậy, “Quả nhiên nhìn không ra.” Vốn tưởng rằng chỉ là sinh viên đại học tuyến mười tám bình thường nào đâu cũng có chút tài năng.
Chả trách cô có thể tham gia được chương trình tạp kỹ nổi tiếng này.
Chưa kể vừa rồi Tô Tố vô tình nhìn thấy ánh mắt của Từ Diệc Dương.
Khác với vẻ mặt vô cảm khi nhìn chị ta nhảy, lúc Kiều Hội biểu diễn Từ Diệc Dương từ đầu đến cuối xem rất chăm chú, thậm chí anh còn nở nụ cười dịu dàng. Điều này khiến cho Tô Tố vốn đã không ưa Kiều Hội nay càng không thích cô hơn.
Hai người bọn họ giờ không chỉ là đối thủ trong công việc, ngay cả chuyện tình cảm cũng là tình địch.
Kiều Hội đương nhiên không hiểu trong đầu Tô Tố đang nghĩ gì.
Mà nếu biết, chắc cô cũng không biết trả lời thế nào.
Kiều Hội mím môi dưới, đi ngang qua chị ta, không nói một lời.
Dưới khán đài, Thang Mặc liếc nhìn Từ Diệc Dương, nhấp môi lên tiếng, “Rõ ràng mắt cậu bình thường không có dấu hiệu cận thị vậy mà lúc nào cũng đeo kính. Có lý do gì đặc biệt hả?”
Từ Diệc Dương “Ồ?” một tiếng, đối với câu hỏi này không muốn trả lời, anh thản nhiên hỏi lại, “Cậu thì biết cái gì?”
Thang Mặc hừ lạnh không muốn nói chuyện với anh nữa. Mọi người đều cho rằng Từ Diệc Dương là dạng người ôn hòa đoan chính nhưng lại không nhìn thấy được ánh mắt ban nãy của cậu ta.
Ánh mắt đó là ánh mắt một người đàn ông nhìn người phụ nữ mình thích. Đều là đàn ông, Thang Mặc khẳng định mình không nhìn lầm. Nếu không phải hôm nay anh ta ngồi cạnh Từ Diệc Dương thì có lẽ sẽ không phát hiện ra.
Không đeo kính vào Từ Diệc Dương dù có diễn xuất giỏi đến thế nào cũng không che dấu được. Hơn nữa ánh mắt này còn có phần đen tối.
Cô bé kia mà thấy coi chừng bị dọa ít nhiều.
Thang Mặc thở dài, nhắc nhở anh: “Ánh mắt kia của cậu mau thu lại đi.”
Giọng điệu Từ Diệc Dương đầy vẻ lười biếng, từ trong cổ họng bật ra tiếng “Ừm” trầm thấp. Ánh mắt anh dán chặt trên người Kiều Hội cách đó không xa.
Thang Mặc vốn định nói thêm vài lời nhưng lúc này Kiều Hội đã đi đến gần vậy nên anh ta lập tức khóa miệng lại.
Kiều Hội vừa ngồi xuống ghế, Từ Diệc Dương đã cởi áo khoác nhẹ nhàng khoác lên vai cô, “Không cần thay trang phục biểu diễn ra sao?”
Lời này vừa dứt, khán giả xem trực tiếp bắt đầu biến thành dấm chua:
‹ Anh trai nhà tôi dịu dàng, ân cần quá! Để ý đến cả chi tiết nhỏ như này ›
‹ Tôi ghen tị với người mới lắm đó, cô ấy được anh trai Từ chăm sóc chu đáo ›
‹ Hôm nay tôi xin phép biến thành hũ dấm chua ›
‹ Ảnh đế Từ là người dịu dàng nhất trên đời này, cấm ai được phản bác! ›
‹ Mọi người có để ý đến bàn tay lịch thiệp của anh nhà mình không? Toàn bộ quá trình anh ấy đều không đụng chạm vào bả vai chị gái nhỏ ›
‹ Lầu trên nói tôi mới để ý, sao lại có một người hoàn hảo như anh nhà mình cơ chứ ›
Mọi người đều đang đắm chìm trong sự dịu dàng của Từ Diệc Dương thì Thang Mặc lại bĩu môi chê bai anh bằng hai từ, “Ngây thơ.”
‹ Dù ai nói ngả nói nghiêng, tôi vẫn thấy đạo diễn Thang dễ thương kiểu gì ấy ›
‹ Có ai đi chê người khác là ngây thơ như đạo diễn Thang không? ›
‹ Tổ hợp visual [1] ba người hàng thật giá thật! ›
[1] Visual: Trong tiếng anh có nghĩa là thị giác, visual được hiểu là một gương mặt rất nổi bật. Họ sở hữu nét đẹp mà ai nhìn vào cũng ấn tượng, phải chú ý đến và không thể nào quên được.
Hai mắt Kiều Hội cong lên, “Em đi uống chút nước tiện thể thay đồ luôn.”
Từ Diệc Dương gật đầu.
Sau màn trình diễn nhảy chính là tiết mục hát battle của hai cậu nhóc trong trường. Đều là bạn học với nhau nên mọi người cổ vũ cực kỳ nhiệt tình. Thậm chí có người còn nhân cơ hội tỏ tình.
Người biểu diễn đầu tiên là Cố Hằng, cậu nhóc này dáng người dong dỏng cao, dù để tóc húi cua nhưng nhìn vào cũng thấy khá đẹp trai.
Cậu bé hát ca khúc ‘Dancing Up’ của Lương Duyên, bài hát này có tiết tấu nhanh, dồn dập thích hợp khuấy động không khí.
Cố Hằng giơ hai tay lên cao, rồi hỏi: “Tay của mọi người đâu? Cùng nhau giơ tay lên nào!”
‹ Cậu nhóc này biết cách khuấy động bầu không khí thật đó ›
‹ Tiết mục này đặc sắc không kém hai tiết mục trước đâu haha ›
Trong lúc Cố Hằng đang biểu diễn thì điện thoại Kiều Hội rung lên không ngừng. Cô thường tắt thông báo tin nhắn, mà điện thoại rung nhiều thế này khẳng định chỉ có tin nhắn của Trịnh Gia Gia gửi đến.
Kiều Hội đoán không sai, vừa mở điện thoại ra đập vào mắt cô là hàng loạt tin nhắn do Trịnh Gia Gia nhắn.
Trịnh Gia Gia: Tiểu mỹ nhân của mình, màn trình diễn hôm nay của
cậu xếp vào loại đỉnh của chóp! Từ khí chất toát ra đến các động tác dứt khoát đẹp mắt.
Trịnh Gia Gia: Trên diễn đàn trường đang thảo luận về cậu cực nhiều. Bọn họ nói cậu xứng đáng xếp vào hàng tiểu hoa thế hệ mới. Lục Đình không đủ trình độ so sánh với cậu, chị ta mà đọc được mấy bình luận đó thảo nào cũng bị chọc cho tức chết.
Trịnh Gia Gia: À, quên mất nói chuyện trọng điểm. Phiếu bầu của cậu đang dẫn trước Tô Tố hẳn một khoảng cách lớn. Tiểu mỹ nhân, cậu giỏi quá!
Khóe môi Kiều Hội cong lên để lộ hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, “Cảm ơn Gia Gia đáng yêu đã khen ngợi.”
Trịnh Gia Gia ở đầu dây bên kia sau khi nhắn tin xong với cô liền đi vào diễn đàn trước viết một dòng bình luận: “Tôi là bạn cùng phòng với Kiều Hội, Trịnh Gia Gia. Trình độ vũ đạo của mỹ nhân Kiều Kiều nhà mình thuộc dạng xuất sắc. Ban nãy không lên tiếng vì có nói xuông cũng vô dụng quan trọng là mọi người phải xem cô ấy trình diễn cơ. Tôi chỉ ngoi lên đây nói vài lời thế này thôi. Tạm biệt.”
Cố Hằng say sưa hát trên sân khấu còn Kiều Hội ở dưới khán đài nghiêm túc lắng nghe.
Con trai trong độ tuổi này đang thay đổi chất giọng hát lên có thể sẽ rất khó nghe nhưng giọng của Cố Hằng lại cực kỳ dễ chịu. Cậu nhóc biết cách khuấy động sân khấu, cổ động mọi người giơ tay cổ vũ mình: “Giơ tay lên nào, hãy cho mình thấy bàn tay ấm áp của mọi người.”
‹ Cậu nhóc này có chút giống Lương Duyên. Biểu diễn rất phóng khoáng ›
‹ Em trai nhỏ, chị đang giơ tay cổ vũ em nè! ›
‹ Nếu tôi trẻ lên mười tuổi, tôi sẽ theo đuổi em trai nhỏ ›
Cố Hằng hát xong, toàn bộ lớp một nhiệt tình vỗ tay, dành cho cậu nhóc những lời khen có cánh.
Kết thúc tiết mục này, đến lượt Hướng Minh trình diễn.
Hướng Minh thậm chí còn cao hơn Cố Hằng, ước chừng khoảng 1m8. Câu nhóc để kiểu tóc giống nam idol thời nay, ngoại hình khá giống Cố Hằng đều có gương mặt đẹp trai trong trẻo, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của các cô gái nhỏ.
Cậu nhóc không chọn bài hát thịnh hành giống Cố Hằng ngược lại chọn một bài tình ca tiếng Quảng.
Độ phổ biến của bài hát này không kém nhạc trẻ bây giờ, da diết đi vào lòng người nghe.
Phần nhạc dạo vừa mới vang lên, Kiều Hội tự giác ngồi dậy ngay ngắn.
Bản thân Hướng Minh là người Quảng Châu nên hát tiếng Quảng đặc biệt chuẩn xác. Mấy cô bé ngồi bên cạnh Kiều Hội không tự chủ mà thốt lên, “Đối với ai nói tiếng Quảng, bản thân mình không có sức kháng cự.”
Cô bé ở cùng phòng với Kiều Hội tên Hoa Hoa gật đầu lia lịa, “Mình cũng thế.”
Cô bé Châu Liên cũng thở dài nói, “Cậu ấy hát cảm động quá, mình phải làm sao bây giờ? Tuy rằng là thành viên lớp một nhưng mình lại muốn bình chọn cho Hướng Minh.”
“Không chỉ cậu muốn bình chọn cho Hướng Minh, mình cũng muốn.”
Châu Liên nghe vậy nắm tay Hoa Hoa thì thầm nói: “Nếu vậy hai chị em mình cùng nhau bình chọn cho Hướng Minh?”
“Đành vậy chứ biết sao giờ, chúng ta phải nghe theo con tim mách bảo.”
Kiều Hội nghe cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ nở nụ cười nhẹ, mấy cô gái nhỏ nói chuyện thật đáng yêu.
Theo cô thấy thì Hướng Minh hát đúng là hay hơn Cố Hằng, tuy nhiên không phải vì thế mà có thể nói Cố Hằng hát không hay chỉ là bài hát của Hướng Minh chọn hợp gu người nghe hơn bởi beat nhạc da diết, lời nhạc gây nhớ thương.
Lúc này, Từ Diệc Dương đột nhiên ghé sát gần cô, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Từ phu nhân, em cũng thấy thế à?”
Một bên tai Kiều Hội nghe Hướng Minh hát, tai còn lại nghe mấy cô bé nói chuyện. Cả hai bên tai đều bận rộn đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của Từ Diệc Dương khiến cô giật mình.
Mắt cô chớp chớp, hàng lông mi giống như cánh quạt phe phẩy, “Anh nói gì cơ?”
Từ Diệc Dương khẽ cười, lặp lại lần nữa: “Từ phu nhân, em cũng không có sức kháng cự lại với những ai nói tiếng Quảng sao?”
Kiều Hội lắc đầu, hất mái tóc đen ra sau lưng, nghiêm túc phủ nhận, “Em không thế.” Tuy nhiên, hai giây sau cô thành thật nói thêm một câu, “Nhưng tiếng Quảng Đông thực sự rất hay.” Giọng điệu của tiếng Quảng Đông nghe khác với tiếng phổ thông, nó có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Kiều Hội cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.
Nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của Từ Diệc Dương, anh đã ghé vào lỗ tai cô nói: “Từ phu nhân, tôi thích em.”
Anh dùng tiếng Quảng nói chuẩn xác, Kiều Hội đơ người sửng sốt hai giây mới hiểu được anh đang nói gì.
Anh thích em?
Đây chẳng phải là lời tỏ tình à? Từ Diệc Dương vừa tỏ tình với cô đấy!