Thật ra đây không phải lần đầu Kiều Hội nghe lời tỏ tình thế này. Mối tình đầu của cô còn có Hạ Nhiên đều đã từng nói lời này với cô. Tuy nhiên hai người họ dùng tiếng phổ thông bình thường, nghe không có ấn tượng gì nhiều.
Còn đây là lần đầu tiên cô nghe được lời tỏ tình bằng tiếng Quảng.
“Tôi thích em” Đều có ý nghĩa giống nhau nhưng giọng điệu lại khác hơn nữa còn do chính miệng Từ Diệc Dương nói, cực kỳ dễ nghe.
Lỗ tai Kiều Hội nóng lên. Cũng may máy quay ở phía xa còn có ánh đèn vàng trong hội trường nên không thấy rõ màu sắc tai cô.
Cô đưa tay đến gần mặt phe phẩy nó giống chiếc quạt.
Thang Mặc liếc mắt nhìn bọn họ, bĩu môi nói, “Nhàm chán.” Hai người này lại đang thì thầm to nhỏ cái gì không biết.
Lần trước Thang Mặc nói Từ Diệc Dương ngây thơ đã bị anh tặng cho một câu, “Cậu thì biết gì?”. Bây giờ Thang Mặc tiếp tục châm chọc anh, Từ Diệc Dương quyết định mặc kệ cậu ta. Đối với cái tên thẳng nam miệng lưỡi độc địa này, cách tốt nhất để cậu ta bớt nói là không quan tâm đến. Từ Diệc Dương và cậu ta là người không chung một thế giới.
Cả bốn tiết mục đã trình diễn xong, MC bước lên sân khấu với nụ cười bí hiểm, “Buổi trình diễn hôm nay đã kết thúc, không biết mọi người thích tiết mục nào nhất?”
Màn hình trực tiếp xuất hiện một đống bình luận:
‹ Tôi muốn xem chị gái Kiều Hội nhảy ›
‹ Tôi cũng thế ›
‹ Kiều Hội! Kiều Hội! ›
“Cổng bình chọn của chúng tôi còn một tiếng nữa sẽ đóng lại, mau vào bình chọn đi nào.”
‹ Mọi người bình chọn cho học bá đi, chị ấy thật sự rất giỏi ›
‹ Sao tự nhiên số phiếu của học bá bị tụt đi thế? Rõ ràng đang dẫn đầu mà ›
‹ Chúng ta phải tranh thủ vào bình chọn cho Kiều Hội ›
Đại diện của Tô Tố lúc này ghé sát vào tai chị ta nói: “Phòng làm việc của chúng ta đã giúp chị kiểm soát phiếu bầu.”
Tô Tố hất mái tóc dài, nở nụ cười phong tình vạn chúng.
Kiều Hội có thực lực thì sao? Ban đầu nhiều phiếu bầu hơn thì sao? Trên thế giới này có thực lực, gương mặt đẹp thôi là không đủ.
Chị ta muốn dạy dỗ lại Kiều Hội cách ứng xử, cho cô biết thế nào là chọc nhầm người.
Lúc này, nhân viên chịu trách nhiệm kiểm phiếu cũng phát hiện số liệu không chính xác. Anh ta cau mày, suy nghĩ một chút sau đó tìm đến đạo diễn nhờ giúp đỡ, “Đạo diễn, phiếu bầu của Tô Tô có chút không đúng.”
Đạo diễn đang xem lại một vài cảnh quay, không ngoái đầu nhìn lại, trực tiếp hỏi: “Sao lại không đúng?”
Nhân viên kiểm phiếu thở dài, “Trong vòng mười phút số phiếu của Tô Tố lại tăng lên 200.000 phiếu, ban đầu chị ấy kém Kiều Hội 50.000 phiếu. Bây giờ Tô Tố đang dẫn đầu với số phiếu cách biệt mà mấy tài khoản bình chọn cho chị ấy chủ yếu là tài khoản mới đăng ký có cùng một địa chỉ IP. Vấn đề quan trọng là không thể hủy bỏ mấy phiếu bầu của tài khoản đáng ngờ được. Đạo diễn, anh xem đi.”
Gương mặt hiền lành của đạo diễn Trương giờ đã không còn, ông dùng chất giọng khẳng định nói: “Tô Tố thao túng số liệu, cô ấy đã phá vỡ luật chơi.” Ông ấy không biết các đạo diễn chương trình khác phát hiện nghệ sĩ thao túng số liệu sẽ xử trí thế nào. Nhưng trong chương trình của ông không ai được phép gian lận.
“Đạo diễn, chúng ta phải làm gì đây?”
Đạo diễn Trương rất nhanh đã quyết định: “Thông báo cổng bình chọn gặp trục trặc nên số phiếu bị vô hiệu hóa. Coi như trận đấu này hai bên hòa nhau.”
Ông không thiên vị ai hết, đối với ông mà nói Kiều Hội hay Tô Tố đều là khách mời đến tham gia chương trình này. Ông sẽ đối xử với hai người công bằng, bình đẳng như nhau. Dựa vào số phiếu này Tô Tố sẽ giành chiến thắng, đánh bại Kiều Hội với tỷ số cách biệt. Nếu Tô Tố thắng bằng thực lực, ông không phản đối, thâm chí còn tán thưởng.
Nhưng Tô Tố lại dùng trò gian lận đáng xấu hổ.
Muốn chiến thắng? Cũng được thôi, vậy hãy chiến thắng một cách quang minh chính đại, đừng làm cái trò mèo này.
Nhân viên kiểm phiếu bất ngờ, anh ta hỏi lại: “Làm vậy có ổn không đạo diễn?”
Đạo diễn Trương liếc mắt nhìn anh ta, chắc chắn nói, “Tôi nói được là được. Không phải ban nãy khán giả muốn xem Kiều Hội biểu diễn lần nữa à? Vậy thì cho họ so sánh thêm lần nữa. Chúng ta sẽ đổi cách bỏ phiếu công bằng hơn.”
“Vâng ạ.”
Sau khi thay đồ diễn xong, Kiều Hội ngồi dưới sân khấu nhắn tin tán ngẫu với Trịnh Gia Gia.
Vì thời gian bình chọn cho cuộc thi ‘PK Tân Sinh Viên’ vẫn chưa kết thúc nên cần phải chờ kết quả bình chọn mới biết được lớp nào chiến thắng.
Trịnh Gia Gia bực bội nói với cô, “Số phiếu của cậu rõ ràng đang dẫn đầu, vậy mà một lúc sau Tô Tố đã vượt qua. Mình chắc chắn chị ta gian lận.”
Vừa đọc xong tin nhắn này thì Kiều Hội nghe thấy MC chương trình nói: “Xin lỗi mọi người, bởi vì bên cổng bình chọn bị trục trặc nên số phiếu bình chọn cho Kiều Hội và Tô Tố bị hủy. Coi như hai bên bằng phiếu nhau.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ bạn học đều ngơ ngác.
Người xem trực tiếp cũng không biết phản ứng thế nào cho hợp lý.
“Bởi vì lỗi phiếu bầu nên tổ chương trình quyết định để hai người tái đấu lần nữa. Mọi người cũng muốn xem chị gái nhỏ Kiều Hội nhảy sao? Vậy thì Kiều Hội hãy cùng Tô Tố thi đấu lần nữa nào.”
‹ Tôi đang chuẩn bị đại chiến chửi nhau với tổ chương trình nhưng vì được xem Kiều Hội nhảy tiếp nên tôi ném ý định đó vào thùng rác ngay và luôn ›
‹ Nên sa thải nhân viên kỹ thuật của chương trình ›
‹ Sao em cứ cảm thấy kỳ cục. Dường như có chuyện gì đó … ›
‹ Lại được xem họ nhảy, tôi thích lắm ›
Gương mặt Tô Tố tràn đầy vẻ khó tin sau đó chuyển sang trắng bệch.
Dữ liệu bị sập? Tổ chương trình lừa ai vậy? Làm gì có dữ liệu nào dễ gặp trục trặc như thế? Bọn họ vô hiệu hóa phiếu bầu, coi mọi người là kẻ ngốc à?
Người đại diện của chị ta cũng chết lặng.
Số phiếu bầu bị hủy bỏ, nói cách khác đoàn đội của bọn họ đã tốn thời gian kiểm soát dữ liệu? Bọn họ mất tiền vào thứ không đâu.
Đang đùa nhau à? Sao chương trình có thể tùy tiện quyết định chuyện này như thế?
Mặt khác, Thang Mặc nghe thế cười nhạo vài tiếng. Cậu ta đại khái đã đoán được nội tình bên trong câu chuyện này.
“Tính cách của đạo diễn chương trình khá giống tôi đấy.” Yêu ghét rõ ràng, đặt công bằng lên hàng đầu.
Thật ra không có sự công bằng tuyệt đối trên thế giới này. Nhưng trong khả năng của họ, trong lĩnh vực của họ có thể đảm bảo sự công bằng.
Nhân viên chương trình tìm được Kiều Hội, họ dẫn cô đi thay trang phục lần nữa.
Bởi vì lúc nãy đã nhảy hiện đại nên bây giờ Kiều Hội sẽ nhảy theo phong cách cổ điển. Tổ chương trình lần này cho cô thời gian 20 phút chuẩn bị, vừa đủ thời gian để cô trang điểm theo phong cách khác.
Lúc Kiều Hội cùng nhân viên đi vào phòng hóa trang thì Tô Tố đem bộ mặt tức giận tìm gặp đạo diễn.
Chị ta chất vấn, “Tại sao chương trình còn muốn thi đấu lần nữa?”
Đạo diễn mỉm cười nhưng lời ông nói không được dễ chịu cho lắm, “Có thực lực thì ngại gì đấu lại lần nữa, vàng thật thì không sợ lửa. Đừng dở dăm ba chiêu trò gian lận để chiến thắng.”
Lời này quá rõ ràng, mặt Tô Tố từ tức giận chuyển sang tái nhợt, chị ta giả bộ
hồ đồ: “Đạo diễn nói mấy lời này có ý gì? Tôi không hiểu.”
“Cô không hiểu cũng không sao, lời tôi đã nói ra, hiểu hay không là chuyện của cô.” Đều là người trưởng thành, đôi khi không cần nói thẳng ra.
Tô Tố nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ, chị ta còn muốn cãi nhau với đạo diễn về chuyện bạn thân dẫn đầu về số phiếu bầu một khoảng cách lớn. Vậy mà chương trình nói lỗi dữ liệu? Đối với nghi vấn chị ta thao túng phiếu bầu? Bọn họ có bằng chứng không? Không có bằng chứng sao dám nói bóng nói gió?
Đúng lúc Tô Tố muốn nói thêm thì Từ Diệc Dương đi đến. Anh không bước vào phòng mà hai tay đút túi quần nghiêng người dựa vào khung cửa, “Hai người nói xong chưa?”
Giọng nói này …
Tô Tố ngạc nhiên quay đầu sau khi nghe giọng nói này. Nhìn thấy Từ Diệc Dương anh tuấn mê người, chị ta bày ra vẻ dịu dàng, “Tiền bối Từ sao lại đến đây?”
Ở trong phòng lúc này chỉ có đạo diễn, phó đạo diễn, Tô Tố và một vài nhân viên.
Ngoài bọn họ ra, chỉ có mình Từ Diệc Dương đang đứng ngoài cửa.
Gương mặt anh trước giờ rất ôn hòa giờ lại trở nên lạnh nhạt, anh chậm rãi nói, “Tôi đến đây là muốn nói vài lời.”
“Tiền bối tới tìm đạo diễn sao?”
“Không, tôi tới tìm cô.”
Tô Tố vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng thậm chí có chút vui mừng, “Tìm em?”
Tuy nhiên, Từ Diệc Dương không để Tô Tố suy nghĩ viển vông. Anh trực tiếp nói thẳng, “Đây là lần đầu tiên cô bạn nhỏ của tôi biểu diễn trên sân khấu, tôi mong rằng em ấy có thể tận hưởng nó thay vì bị ảnh hưởng bởi mấy thứ lộn xộn.”
Cô bạn nhỏ của tôi? Một câu này thôi đủ để những người có mặt ở đây sững sờ một lúc. Mấy thứ lộn xộn? Từ Diệc Dương đang muốn ám chỉ điều gì?
Anh muốn nói không nhiều, trong lòng mọi người ai cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh chỉ nói thêm với Tô Tố một câu: “Tự giải quyết cho tốt.” Nói xong anh liền xoay người bước đi.
Từ Diệc Dương rời đi rồi, mọi người trong phòng vẫn không có ai lên tiếng.
Tuy rằng Tô Tố là ảnh hậu còn Từ Diệc Dương là ảnh đế, xét theo danh xưng địa vị của bọn họ tương đương nhau nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Từ Diệc Dương không đơn giản như những gì anh biểu hiện ra bên ngoài.
Sức ảnh hưởng của anh trong giới giải trí Tô Tố không bằng một góc.
Sau khi Từ Diệc Dương rời đi, Tô Tô sắc mặt tái nhợt, cả người đứng không vững.
Thang Mặc nhìn thấy Từ Diệc Dương trở về chỗ ngồi thì thuận miệng hỏi, “Cậu vừa ra mặt giúp Kiều Hội?”
Từ Diệc Dương giọng điệu nhẹ nhàng, “Ừ một tiếng.
Thang Mặc nghe vậy thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, nói đùa, “Sao lúc trước tôi không thấy cậu nhiệt tình như thế?” Anh ta không biết Từ Diệc Dương đã kết hôn, Thang Mặc chỉ nghĩ đơn giản rằng Từ Diệc Dương muốn giúp đỡ người mới thôi.
“Em ấy không giống với những người khác.”
“Hả?” Không giống với những người khác? Thế nào là không giống? Cái tên cầm thú này, định ra tay với cô gái nhỏ kém mình gần chục tuổi.
‹ Đạo diễn Thang nói chuyện gì với anh trai Từ thế? ›
‹ Biểu cảm đạo diễn Thang cực kỳ phong phú, nét mặt trào phúng, lạnh nhạt, khó hiểu anh ấy đều biểu hiện ra rõ ràng. Anh ấy không nên làm đạo diễn, làm diễn viên cũng được luôn đó ›
‹ Càng xem càng thấy đạo diễn Thang đáng yêu ›
‹ Anh trai Từ rất lạnh lùng, dường như không để đạo diễn Thang vào mắt ›
Trong lúc mọi người chú ý đến Thang Mặc và Từ Diệc Dương thì Kiều Hội đã bước lên sân khấu lần nữa.
Tiết mục đầu tiên cô đã mặc chiếc váy đen liền thân thì bây giờ chiếc váy đỏ thướt tha. Tà váy xếp tầng bồng bềnh đem đến nét cổ điển sang trọng.
Chỉ mới thay đổi trang phục và cách trang điểm, từ hình ảnh tiểu tiên nữ hiện đại mềm mại quyến rũ biến thành mỹ nữ cổ điển yêu kiều tao nhã.
Kiều Hội đeo một tấm lụa mỏng trên mặt, chỉ để lộ cặp mắt to tròn trong veo, sóng mắt chuyển động mang theo sự quyến rũ vô hình.
Khúc nhạc dạo vang lên, đầu tiên là tiếng đàn tranh sau đó biến thành tiếng violon êm ái.
Kiều Hội lắc tay mở chiếc quạt gấp màu đỏ, linh hoạt xoay người tà váy cứ thế thướt tha đung đưa.
‹ Tiểu tiên nữ hạ phàm ›
‹ Tôi nghĩ rằng Kiều Hội nhảy hiện đại đã đỉnh lắm rồi, không ngờ cô ấy nhảy cổ điện còn cuốn hút hơn ›
‹ Ngày trước tôi chỉ thích xem nhảy hiện đại nhưng giờ nhìn Kiều Hội nhảy cổ điển tôi phát hiện nhảy cổ điển còn hấp dẫn hơn nhảy hiện đại ›
Diễn đàn Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành náo nhiệt không kém:
“Lợi hại.”
“Kỹ thuật nhảy của Kiều Hội giỏi quá.”
“Đánh giá theo góc độ chuyên môn thì Tô Tố không bằng một góc của Kiều Hội đâu.”
“Nhắc đến chuyện muốn ôm đùi Kiều Hội tôi lại nghĩ đến Hạ Nhiên.”
“Tôi cũng thế …”
“Chắc hẳn cậu ta đang ngồi trong toilet hối hận.”
Kiều Hội xoat tròn trên sân khấu, cô linh hoạt đóng mở chiếc quạt theo tiết tấu nhạc, uyển chuyển nhịp nhàng tới mức có người muốn trở thành chiếc quạt kia để cùng cô nhảy múa.
Trong lúc nhảy, tấm vải lụa che mặt cô hơi chếch lên, để lộ ra chiếc cằm trắng thanh tú.
Loại mờ mờ ảo ảo này thu hút ánh nhìn cực kỳ.
‹ Tôi muốn lấy tấm lụa mỏng đấy ra để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của chị gái nhỏ ›
‹ Học bá mà cứ thể này tối nay tôi ngủ không nổi ›
Kết thúc màn trình diễn, Kiều Hội hợi khuỵu đầu gối xuống sau đó ngẩng cao đầu, mái tóc đen dài tạo thành vòng cung mê hồn trên không trung. Kế tiếp đó như con quay, quay tròn không biết mệt cho tới khi tiếng nhạc kết thúc.
Từng tràng vỗ tay liên tục vang lên, tiếng hô hào cổ vũ, “Học bá là tuyệt nhất!”
Kiều Hội cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, cúi đầu cảm ơn mọi người.