Hoàn tất tiết mục, Kiều Hội muốn trở về phòng thay đồ để tẩy trang. Để thực hiện tốt bài múa cổ điển, cô đã trang điểm khá đậm, lớp phấn dày khiến mặt cô không thoải mái lắm.
Thật ra, việc dùng vải lụa che mặt là dụng ý nho nhỏ của cô. Tấm lụa che mờ ảo sẽ khiến người ta không thể nhìn thấy gương mặt thật, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt linh động lộ ra ngoài, điều này sẽ cộng thêm không ít điểm cho màn biểu diễn vừa rồi.
Cô vừa rời khỏi hội trường được vài bước đã nhìn thấy Từ Diệc Dương cách đó không xa, hai tay đút túi quần, đứng dựa góc tường, thân hình thon dài, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Hội vội vàng chạy về phía anh, “Sao anh lại ở đây?” Gió thổi qua cuốn một góc lụa che mặt lên, để lộ nụ cười rạng rỡ của cô.
Ý cười trong mắt Từ Diệc Dương càng sâu, giọng nói lướt qua trong gió truyền đến tai Kiều Hội, “Anh đợi em.”
Kiều Hội mở to hai mắt, “Đợi em?”
Ngay khi Kiều Hội chạy đến bên mình, Từ Diệc Dương đã cúi người cách tấm lụa mỏng, đặt lên môi cô một nụ hôn bất ngờ.
Sau khi hôn sau anh mới thấp giọng nói, “Từ phu nhân, tiết mục vừa rồi của em rất hay.”
Nội tâm Kiều Hội chấn động, người này ngang nhiên quá rồi, đang ở bên ngoài mà anh dám làm vậy, nhỡ đâu có người nhìn thấy thì sao đây?
Kiều Hội hấp tấp nhìn trước ngó sau xem có chiếc camera nào không.
Từ Diệc Dương bật cười, đáy mắt tràn ngập sự bao dung, “Đừng lo lắng, nhân viên đều ở bên trong hội trường.”
Hiện tại đang là giờ lên lớp, ngoại trừ lớp một và lớp hai được đặt cách đến hội trường quay thì tất cả học sinh ở các lớp khác đều đang ngồi trong lớp học.
Sẽ không có ai nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Kiều Hội mím môi dưới, trong mắt hiện lên tia sáng long lanh, “Cảm ơn Từ tiên sinh đã khen, em tẩy trang đã.”
“Mau đi đi.”
Tới khi đến phòng thay đồ Kiều Hội vẫn cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của mình.
Rõ ràng lúc anh hôn cô cách nhau một tấm lụa mỏng nhưng tại sao nhịp tim cô lại có cảm giác nhanh hơn bình thường?
Trong lúc Kiều Hội miên man suy nghĩ, nhân viên trang điểm đi đến hỏi, “Em cần giúp gì không?” Kiều Hội lắc đầu, “Không cần đâu, em tự tẩy trang được.”
Lúc Từ Diệc Dương trở về hội trường thì Tô Tố mới lên sân khấu.
Chị ta vẫn quyết định nhảy hiện đại nhưng lần này không phải nhảy vũ đạo của nhóm nhạc nữ mà nhảy kết hợp giữ nam và nữ.
Để dành được chiến thắng, chị ta cố gắng nỗ lực rất nhiều.
Mặc dù vừa bị Từ Diệc Dương cảnh cáo nhưng vì muốn nổi bật hơn Kiều Hội chị ta bạo dạn cầm microphone nói với anh, “Tiền bối Từ, anh có thể làm bạn nhảy của em được không?”
Trước sự chứng kiến của hàng triệu khán giả trên sóng trực tiếp, chị ta chỉ có thể cá rằng Từ Diệc Dương không thể không để lại một chút thể diện cho chị ta.
Hai người chưa từng hợp tác với nhau trước đây, nhưng khi tham dự các lễ trao giải lớn có gặp nhau vài lần. Mỗi lần như vậy, Từ Diệc Dương đều cư xử vô cùng lịch thiệp nên lần này chắc sẽ không ngoại lệ, đúng không?
Sáu triệu người đang xem, anh không thể lạnh lùng từ chối lời mời của một cô gái được?
Tô Tố vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Từ Diệc Dương.
‹ Vũ đạo lần này Tô Tố định nhảy siêu sexy đó! ›
‹ Không được! Điệu nhảy này nam nữ tương tác với nhau nhiều lắm ›
‹ Anh Từ nhà chúng tôi chưa bao giờ nhảy trước mặt công chúng đâu. Hình như anh tôi không biết nhảy ›
Có lẽ Tô Tố cũng tính đến trường hợp này nên bổ sung một câu: “Tiền bối Từ không biết nhảy cũng không sao, tiền bối chỉ cần lên đây đứng, các động tác nhảy tôi sẽ tự hoàn thành.”
‹ Ủa? Tô Tố định biến anh tôi thành cái cột để chị ấy lấy điểm tựa nhảy à? ›
‹ Dừng lại đi, xin đó! ›
‹ Không biết anh nhà mình sẽ đồng ý hay từ chối đây? ›
‹ Anh trai Từ trước giờ vẫn luôn lịch thiệp với phái nữ, tôi sợ anh ấy sẽ đồng ý ›
‹ Dựa vào cách cư xử trong suốt mấy năm gần đây của anh trai Từ, tôi nghĩ anh ấy sẽ nhận lời giúp ›
‹ Lầu trên nói phải hợp lý một tý chứ, anh trai Từ lịch thiệp tùy trường hợp. Mấy trường hợp ngày trước đâu có giống trường hợp hiện tại? ›
Toàn bộ mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.
Nhân viên chương trình đi đến đưa cho anh một chiếc microphone. Tô Tố đứng trên sân khấu kia hồi hộp lo lắng.
Mấy giây sau, giọng nói trầm ấm của Từ Diệc Dương vang lên khắp hội trường, “Tôi rất tiếc phải từ chối lời đề nghị này.”
Tô Tố bị từ chối có hơi hoảng hốt, chị ta quay sang nhìn Thang Mặc, “Vậy đạo diễn Thang có thể giúp em không?”
Thang Mặc trước
giờ độc miệng ngay lập từ đưa ra lời từ chối, “Không thể.”
Bị hai người họ từ chối không chút nể tình khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng xấu hổ vô cùng.
Một số học sinh bị bầu không khí căng thẳng này làm cho hoảng sợ, hô hấp thật khẽ giảm sự tồn tại của bản thân.
Bởi vì đây là phát sóng trực tiếp nên phía bên chương trình không cắt ghép chỉnh sửa được.
Lúc này, may có Đinh Chúc đứng lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Tuy rằng tôi hơi lớn tuổi nhưng vẫn có thể đứng yên giúp đỡ Tô Tố nhảy đấy nhé.”
Trên mặt Tô Tố miễn cưỡng nở nụ cười tươi, “Làm phiền tiền bối Đinh rồi.”
Đinh Chúc xua tay, “Không phiền, dù sao chúng ta cũng học cùng một lớp mà.”
Bởi vì bị Từ Diệc Dương và Thang Mặc lạnh lùng từ chối nên màn biểu diễn của Tô Tố bị ảnh hưởng ít nhiều.
Kỹ thuật nhảy của chị ta bị lỗi vài lần, những lỗi này kể cả dân không chuyên cũng có thể nhìn ra.
Tâm lý Đinh Chúc khá thoải mái, ông cố gắng đứng yên không gây rối trong tiết mục của Tô Tố. Chỉ là Tô Tố không muốn nhảy cùng một ông già gần bảy mươi tuổi nên chị ta chỉ nhảy qua loa, âm nhạc dừng lại chị ta lập tức đi xuống sân khấu.
“Trận battle lần hai đã kết thúc, mọi người hay bình chọn lại lần nữa. Nhấn số một để bỏ phiếu cho Kiều Hội, nhấn số hai để bình chọn cho Tô Tố. Thời gian bình chọn là năm phút, mọi người không cần bình chọn trên weibo nữa mà có thể bình chọn ngay ở phần bình luận.”
Tổ chương trình quyết định để thời gian bình chọn ngắn, tránh việc Tô Tố kiểm soát phiếu lần nữa.
‹ Bình chọn cho Kiều Hội nào! ›
‹ Tôi đã bình chọn cho Tô Tố nhưng thực chất là tôi bỏ phiếu cho Đinh Chúc, vừa rồi Đinh Chúc cực kỳ cố gắng phối hợp với Tô Tố đấy. Lão Đinh đã gần bảy mươi tuổi rồi vẫn cố nghe cái nhạc nhức óc này mà nở nụ cười chuyên nghiệp. Lão Đinh vất vả rồi ›
‹ Tôi là fan của Tô Tố này, tôi cũng thấy khâm phục Lão Đinh ›
‹ Học bá đứng nhất tiếp đi! ›
Năm phút trôi qua rất nhanh, MC chương trình cầm trên tay kết quả đi lên sân khấu: “Tôi biết mọi người đều mong chờ kết quả. Tôi sẽ thông báo ngay đây, đầu tiên là phiếu bầu của Cố Hằng và Hướng Minh được bình chọn trên weibo. Cố Hằng có 198.712 phiếu còn Hướng Minh nhận được 215.466 phiếu.”
Một tràng vỗ tay vang dội đến từ toàn thể học sinh lớp hai.
“Hướng Minh giỏi quá!”
“Mình thích cậu Hướng Minh.”
MC chương trình mỉm cười, đợi sự phấn khích của lớp hai dừng lại, anh ta mới bắt đầu công bố tiếp: “1.019.976 phiếu thuộc về Tô Tố còn Kiều Hội dẫn đầu với 1.123.256 phiếu. Số phiếu bình chọn chênh lệch rõ ràng nhưng tôi sẽ vẫn thông báo tổng phiếu của hai màn trình diễn. Lớp một nhận về 1.321.968 phiếu và lớp hai theo sau với 1.235.442 phiếu. Chúc mừng lớp một chiến thắng trong cuộc thi này.”
Dứt lời, các học sinh lớp một đứng phắt dậy reo hò vui vẻ.
Tô Tố có danh tiếng, có sẵn lượng fan hùng hậu ngay cả màn trình diễn thứ hai gặp sai sót fan hâm mộ vẫn động viên bình chọn cho chị ta.
Nhưng Kiều Hội vẫn thắng.
Thậm chí còn thắng đậm với số phiếu cách biệt.
Thang Mặc nhìn thấy Kiều Hội, anh ta không kích động như đám học sinh kia, chỉ bình thản nói: “Chúc mừng.”
Kiều Hội mím môi cười, “Vâng ạ.”
Sinh viên trường cô thấy số phiếu này bất ngờ, nháo nhào cả lên:
“Đây là chiến thắng dựa vào thực lực đấy.”
“Khoa diễn xuất chúng tôi tự hào về Kiều Hội.”
Dù trên weibo hay diễn đàn trường học mọi người đều sôi nổi thảo luận.
Lúc này, Từ Diệc Dương ghé vào tai Kiều Hội nói nhỏ: “Từ phu nhân, chúng ta nên ăn mừng chiến thắng của em bằng một hẹn hò chứ nhỉ?”