Bầu trời ngày một tối, một lúc sau thì trời tối hẳn. Đèn điện bên đường vừa sáng lên, đèn phía trong trang trại cũng từ từ mà sáng theo. Sắc màu rực rỡ của ánh đèn chiếu xuống tạo cảm giác mọi thứ đều phát sáng theo.
Kiều Hội nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, là hơi thở ấm áp của mùa xuân. Mọi áp lực và gánh nặng trong lòng cô đều biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh và thoải mái.
Cô tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, hai tay nâng cằm, ngoan ngoãn chờ đợi đồ ăn.
Nấm kim châm là món chín đầu tiên, Từ Diệc Dương quết bột thì là và ớt bột lên nấm sau đó đưa cho Kiều Hội, “Em nếm thử đi.”
Kiều Hội đưa tay ra nhận lấy xiên nấm kim châm thơm phức, cẩn thận cắn một miếng.
Nuốt xong, đồng tử trong mắt cô dãn ra.
Từ Diệc Dương nhíu mày hỏi, “Thế nào?”
Kiều Hội giơ ngón tay cái lên, không ngần ngại khen ngợi, “Ngon quá!”
Ý cười trên khóe môi Từ Diệc Dương càng sâu, “Cứ từ từ ăn, vẫn còn rất nhiều.”
“Vâng.”
Kiều Hội đứng một bên vụng trộm đánh giá Từ Diệc Dương. Tay áo sơ mi trắng được anh xắn lên, lộ ra đường cong của cánh tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn giá trị xa xỉ, ngón tay thon dài, trắng nõn sạch sẽ. Rõ ràng anh không hợp với công việc nướng thịt nhưng lại tận tâm chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Người ta nói thời điểm đàn ông nghiêm túc là lúc quyến rũ nhất, bóng dáng chuyên tâm nướng thịt của anh cũng vậy, quyến rũ mê người.
Kiều Hội đột nhiên nhớ lại những gì Từ Diệc Dương nói vào ngày mà cô và anh cùng đi đăng ký kết hôn. Anh nói với cô, mặc dù cuộc hôn nhân này vội vàng nhưng anh sẽ cố gắng để trở thành một người chồng tốt.
Ngay lúc này, anh đã làm đúng như những gì anh nói ngày hôm đó.
Hôn nhân chớp nhoáng là việc bốc đồng nhất trong đời mà Kiều Hội từng làm, nhưng cô sẽ không bao giờ hối hận.
‹ Tôi cũng muốn ăn đồ anh trai Từ nướng! ›
‹ Anh trai Từ đúng là người đàn ông toàn năng ›
‹ Đàn ông như vậy ai mà không thương cho được. Lên được phòng bếp xuống được phòng khách, còn có thể lên … Các chị em, mọi người đều hiểu mà ›
‹ Lầu trên đột nhiên bẻ lái kinh thế nhưng tôi thích ›
‹ Anh trai Từ tới bây giờ vẫn chưa có cảnh quay JQ, cực kỳ chờ mong bộ dạng anh
ấy ở trên giường ›
‹ Cứ chờ đi, không biết đến năm tháng nào mới được chứng kiến ›
‹ Anh trai Từ trông nhã nhặn tuấn tú thế thôi, nhưng tôi cảm thấy anh ấy mạnh mẽ, ở trên giường chắc cũng rất mạnh nhỉ? ›
‹ Suỵt, mấy người đừng nói nữa, nói mấy cái linh tinh là không được xem nữa đâu đấy ›
‹ Dừng lại đi, đừng nói thêm nữa, nói nữa chỉ khiến người khác suy nghĩ bậy bạ ›
Kiều Hội không biết rằng các đám người xem trực tiếp bắt đầu xì xào bàn tán này kia. Là người duy nhất ngủ cùng với Từ Diệc Dương, cho dù anh ở trên giường rốt cuộc có tấn công hay không, cô mới là người có tiếng nói nhất.
Hôm nay Kiều Hội trở thành khách quý, hưởng thụ tất cả các dịch vụ cấp VIP do Từ Diệc Dương sắp xếp, tự tay đưa tới cho cô.
Ăn được một, bụng cô đã no mà Từ Diệc Dương đợi cô ăn xong mới bắt đầu ăn.
Lúc này, Lâm Mẫn Mẫn cũng không ăn nữa, cô ấy đi ra phía sau hai người, ngồi xuống ghế tựa nói chuyện phiếm, “Ban ngày cô thấy tâm trạng của cháu sa sút, hiện tại chắc tốt hơn rồi nhỉ?”
Kiều Hội ngại ngùng nhấp môi dưới, hóa ra ban ngày tâm trạng không tốt của cô đã bị người khác nhìn ra. Nhưng mà cũng không thể nói là tâm trạng cô sa sút được, cô chỉ đang xấu hổ thôi tiền bối Lâm phóng đại quá rồi.
“Hiện tại cháu cảm thấy tốt hơn nhiều lắm.” Nói xong, cô vội vàng chuyển đề tài, “Trình độ nướng thịt của đạo diễn Thang thế nào ạ?”
Lâm Mẫn Mẫn nở nụ cười đầy ẩn ý, “Cũng bình thường, chắc chắn không giỏi bằng Diệc Dương.”
Có thể nói Thang Mặc là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, lúc đầu là bị Từ Diệc Dương cứng rắn lôi đến cho đủ quân số, anh ta có thể tự mình nướng đồ đã tốt lắm rồi đâu thể nào cẩn thận tỉ mỉ như Từ Diệc Dương được?
Dù sao đồ ăn cũng chín, ăn được là được, không cần cầu kì.