Sau khi ăn uống xong xuôi đã là tám giờ tối.
Khi chuẩn bị lấy xe trở về, Kiều Hội đột nhiên muốn đi bộ. Từ trước tới giờ cô chưa từng tản bộ cùng anh, cô muốn nhân cơ hội này để đi bộ cùng anh.
Vừa nãy Lâm Mẫn Mẫn ngồi sau xe đạp lâu nên bị đau xương sống vùng thắt lưng nên cũng muốn đi bộ để về trường. Dù sao nơi này cách trường Nhất Trung Bắc Thành không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút là tới nơi.
Cô ấy vừa đi vừa nghe điện thoại, trò chuyện cùng con gái.
Con gái Lâm Mẫn Mẫn ở đầu giây bên kia trêu ghẹo, “Mẹ, ngồi ở ghế sau xe của đạo diễn Thang cảm giác như thế nào?”
Tình cảm mẹ con giữa Lâm Mẫn Mẫn và con gái rất tốt, đề tài nào hai mẹ con cũng nói được. Nghe vậy cô ấy cười đùa, “Tốt lắm.” Tác phong làm việc của Thang Mặc cẩn thận, ngồi ở ghế sau của vị đàn em này an toàn tuyệt đối. Nhưng Lâm Mẫn Mẫn vẫn phải bí mật giữ lấy thắt lưng đã thoái hóa của bản thân, cô ấy lớn tuổi rồi không thích hợp với mấy kiểu vận động đạp xe, hoạt động lãng mạn kiểu này chỉ hợp với người trẻ tuổi.
“Lần sau có cơ hội, con nên thể thử xem.”
Con gái của Lâm Mẫn Mẫn rất hoạt bát, nghe vậy hưng phấn nói, “Được ạ.”
Hai mẹ con đang cùng nhau tán gẫu qua điện thoại rất vui vẻ, bên kia Thang Mặc một mình đi trước, Kiều Hội và Từ Diệc Dương vai kề vai, chậm rãi đi cùng nhau.
Cảnh đêm ở đây quả thật rất đẹp, khắp nơi là phong cảnh tự nhiên không bị con người tác động nhiều, Kiều Hội chỉ muốn thời gian trôi chậm lại một chút.
‹ Nhịp bình yên thực sự rất đáng để mơ ước ›
‹ Không biết vì sao, nhìn thấy hình ảnh này, đột nhiên tôi cảm thấy thật ấm áp ›
‹ Với tốc độ đi bộ này, muốn về trường học chắc phải mất nửa tiếng? ›
Con đường trở lại trường được phủ xanh, vào tháng ba muôn vàn loài hoa nở rộ khoe sắc. Bên đường vẫn còn những bông hoa đào bé nhỏ, ánh đèn đường màu vàng hắt xuống những bông hoa tô điểm cho chúng vẻ đẹp lung linh.
Kiều Hội ngửa đầu lên ngắm nhìn phong cảnh đường phố, một bàn tay trắng nõn và thon thả đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Trên tay còn có một đóa hoa đào hồng nhạt.
Kiều Hội sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này.
Từ Diệc Dương nở nụ cười nhẹ, “Anh thấy em luôn ngắm hoa đào, đóa hoa này tặng cho em.”
Đuôi mắt Kiều Hội cong lên, “Cảm ơn anh.”
Cô đưa tay nhận lấy bông hoa. Nếu cô nhớ không nhầm, ý nghĩa của hoa đào hình như là thủy chung trong tình yêu thì phải?
Cô đem hoa đào cẩn thận cài ở một bên tóc, quay mặt về phía Từ Diệc Dương nở nụ cười.
Nụ cười tươi mát ngọt ngào hạ gục trái tim Từ Diệc Dương. Dưới ánh đèn đường ấm áp, anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
‹ Đột nhiên cảm giác anh trai Từ đặc biệt đặc biệt dịu dàng ›
‹ Có thể là ảo giác của bạn đó ›
‹ Anh trai Từ vẫn luôn luôn rất hòa nhã mà ›
‹ Ngắm nhìn người đẹp dưới ánh đèn, càng nhìn càng mê ›
‹ Học bá cười lên ngọt ngào như viên socola ›
Trong lúc khán giả đang nhiệt tình thảo luận về vẻ mặt của Từ Diệc Dương thì Thang Mặc đi một mình phía trước bất mãn quay đầu hối thúc bọn họ, “Mọi người có thể đi nhanh hơn được không? Định đi nửa tiếng mới về đến trường hả?”
‹ Đạo diễn Thang nhà tôi thẳng tính quá, phá hỏng hết không khí lãng mạn ›
‹ Rõ ràng đạo diễn Thang không thèm ngắm cảnh bên đường ›
‹ Đạo diễn Thang kiểu: Hoa đào à? Thì có sao? Tháng ba chính là lúc hoa đào nở có gì lạ đâu ›
‹ Ngắm hoa đào? Đúng là lãng phí thời gian! ›
‹ Đạo diễn Thang độc miệng đảm nhiệm phần hề chúa của chương trình này hả? ›
Chủ đề trước đó nhanh chóng được cho qua nhờ có Thang Mặc.
° ° °
Ngày thứ hai, khi Kiều Hội vừa đến phòng học, cô phát hiện bản thân bỗng trở nên rất được nhiều người chào đón.
Không ít nữ sinh đều đến nhờ cô hướng dẫn làm đề Toán.
Sau khi giúp hai nữ sinh giải quyết một vài bài Toán, cô lại gặp Hoa Hoa chuẩn bị đến hỏi bài, cô bật cười, “Mọi người làm sao thế?”
Gương mặt Hoa Hoa vui mừng, cực kỳ hoạt bát, “Chị ơi, chị không biết sao? Sắp tới kì thi kiểm tra hàng tháng rồi, cho nên mọi người đều phải chuẩn bị, không muốn nước đến chân mới nhảy.”
Hóa ra là đến đợt khảo sát hàng tháng, nhưng mà bọn họ đi học với tư cách là khách mời của chương trình cho nên chắc chắn không cần phải đi thi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến lúc tan học, Kiều Hội lại bị vây quanh bởi những bạn học sinh đến nhờ giải đề. Cô dễ tính, thành tích học tập tốt, là một đàn chị nhiều người ngưỡng mộ vì vậy mọi người đều thích hỏi cô những đề bài mà họ không hiểu.
‹ Học bá bận rộn quá ›
‹ Dễ thương đến mức không thể giải thích được. ›
‹ Bầu không khí học tập thật sự náo nhiệt ›
‹ Vì sao không ai đến hỏi anh trai Từ cùng đạo diễn Thang? ›
‹ Đạo diễn Thang rất cao lãnh, quan trọng là anh ấy độc mồm độc miệng ›
‹ Khả năng nếu có em học sinh nào đến hỏi bài sẽ bị đạo diễn Thang đả kích đến hoài nghi nhân sinh luôn
›
‹ Còn anh trai Từ ấy à, đúng là có hòa nhã, lịch thiệp thật nhưng nhìn chung anh ấy trông khá xa cách không dễ gần như học bá đâu. Anh trai Từ giống kiểu ‘thần’ ở trên cao không ai chạm vào được ›
Đợi tới khi đến buổi học lúc xế chiều, Kiều Hội mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Được chào đón cũng giống như một loại gánh nặng ngọt ngào.
Mà lúc này, cô bỗng nhiên nhớ ra một điều. Lúc trước khi tới tham gia chương trình, chị Hoan từng nói với cô, ngày đầu tiên tổ tiết mục bắt đầu ghi hình chương trình tạp kỹ là khi kỳ thi hàng tháng của các em học sinh vừa mới kết thúc được vài ngày. Cho nên chờ đến khi các em thi giữa kỳ xong, cũng có nghĩa là lần ghi hình màu hai của chương trình kết thúc.
Mọi thứ trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Bất tri bất giác, đã trải qua gần một tháng? Nhưng tại sao cô lại cảm giác nó mới qua không bao lâu nhỉ? Qua vài ngày nữa, bọn họ phải nói lời tạm biệt với các bạn học sinh rồi.
Cuộc sống tại trường học tốt như vậy, cô không muốn kết thúc. Đương nhiên là sau khi rời khỏi chương trình, cô vẫn sẽ sống cuộc sống tại trường học nhưng mà không phải cuộc sống yên bình như thế này, bởi vì không có Từ tiên sinh ngày nào cũng đi bên cạnh cô.
Kiều Hội chống cằm lên bàn, ngẩn người, cô đang suy nghĩ, trong ba ngày cuối cùng, không biết ekip chương trình có giao thêm nhiệm vụ gì không.
Lúc này, trên bàn cô bỗng nhiên xuất hiện một viên giấy nhỏ, không cần nhìn cũng biết là từ phía sau ném đến.
Cô miễn cưỡng xốc lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, mở viên giấy ra, chỉ thấy mặt trên viết, “Bà xã, em đang nghĩ cái gì vậy?”
Ngay cả trong quá trình ghi hình chương trình, chỉ cần không có ai hoặc là camera của máy quay không thể quay đến Từ Diệc Dương đều gọi cô là bà xã.
Kiều Hội cầm cây bút máy lên, viết câu trả lời, “Em đang nghĩ, chương trình hình như sắp kết thúc rồi.” Sau khi viết xong, cô ném viên giấy đi, tiếp tục nằm trườn trên bàn.
Khoảng thời gian tốt đẹp luôn trôi qua nhanh, chưa kịp hưởng thụ đã phải nói lời tạm biệt.
Không lâu sau, viên giấy lại xuất hiện trên mặt bàn của cô.
“Em tiếc à?”
Kiều Hội trả lời đơn giản, “Vâng.”
Không có lục đục hay xích mích, chỉ có thời gian bình yên. Những ngày như vậy, ai mà không tiếc nuối?
Lần này mất hơn nửa phút Kiều Hội mới lần nữa nhận được viên giấy nhỏ.
“Bà xã, không chỉ có chương trình tạp kỹ vườn trường, còn có chương trình tạp kỹ du lịch cặp đôi, chương trình tạp kỹ tình yêu đôi lứa, trong tương lai chúng ta sẽ có cả những chương trình tạp kỹ dành cho cha mẹ con cái nữa, em muốn tham gia cái nào?”
Kiều Hội sửng sốt một lát, vẻ buồn chán của cô vừa mới hiện lên đã biến mất hầu.
Từ Diệc Dương nói gì cũng cũng đúng. Ngoài các chương trình tạp kỹ vườn trường, còn rất nhiều thể loại chương trình tạp kỹ khác để cô thoải mái lựa chọn.
Cũng không phải chỉ có thể tham gia mỗi chương trình tạp kỹ này.
Đối với việc tham dự chương trình nào, vành tai Kiều Hội trở nên ửng hồng, cô không muốn trả lời vấn đề này tý nào. Mấy chương trình tạp kỹ liên quan đến bố mẹ con cái kia thì có thể chỉ《 Mẹ Là Siêu Nhân 》 hoặc là《 Bố Ơi! Bố Đi Đâu Thế 》?
Mọi thứ còn mới bắt đầu, mà anh đã nghĩ xa vậy cơ à?
Kiều Hội vội đem giấy vo thành nắm nhỏ, đỏ mặt nhét vào trong túi.
‹ Viên giấy nhỏ lại xuất hiện! ›
‹ Tôi muốn biết anh trai Từ và học bá đã nói chuyện gì ›
‹ Chị em, thông báo một việc siêu khủng bố đây ›
‹ Việc gì? ›
‹ Ba ngày nữa là chương trình kết thúc ›
‹ Chỉ có ba ngày thôi á? Trời ạ! Nhanh thế ›
‹ Không được!! ›
Khi người xem đang kêu gào không muốn chương trình kết thúc thì một lần nữa Kiều Hội nhận được mẩu giấy nhỏ từ phía sau.
“Bà xã à, tâm trạng của em đã tốt hơn chưa?”
Kiều Hội đọc xong dòng chữ này, khẽ mím môi, Từ Diệc Dương rất sâu sắc bỗng chốc đã nhận ra cảm xúc nho nhỏ của cô.
Cô cúi đầu, nghiêm túc viết câu trả lời, “Tâm trạng của em tốt hơn rồi.” Mặt sau, cô còn vẽ hình một con mèo đơn giản, biểu cảm dễ thương.
Viết xong, cô lại ném viên giấy ra đằng sau.