Ngày 24 tháng 2 năm 2014.
Hôm nay là ngày thứ mười tôi bị cắn.
Phần thịt trên má tôi bắt đầu thối rữa.
Tôi cảm thấy hơi ngứa muốn gãi nó.
Nhạc Văn chắc chắn với tôi đó là ảo giác do bệnh độc tang thi gây ra, bời vì tang thi sẽ không cảm thấy ngứa.
Nhạc Văn là bạn trai tôi, mười ngày trước là Valentine, anh ấy ăn mặc kín mít đến nhà tôi để cùng tôi trải qua ngày Lễ tình nhân.
Sau đó anh ấy cắn tôi một cái.
Và… tôi biến thành tang thi.
Thật ra cảm giác này có hơi huyền diệu, chỉ cần chịu đau nửa tiếng, sau nửa giờ, cho dù người khác có lấy dao xiên cậu thì cậu cũng chẳng hề thấy đau đớn.
Trước kia tôi cho rằng tang thi là những sinh vật chỉ biết ăn và xông về phía trước.
Nhưng Nhạc Văn nói cho tôi biết những tang thi đó đã bị ăn mất não, không có não suy nghĩ thì tất nhiên là không biết làm gì.
Tôi hỏi anh não anh có ngon không.
Sau đó Nhạc Văn nghiêm túc nói với tôi.
Mặc dù ăn ngon, nhưng một khi ăn rồi sẽ không dừng được nữa.
Sau đó sẽ giống như những con quái vật ‘mất não’ chỉ biết đi về phía trước, ngốc nghếch chảy nước miếng nhìn người khác.
Tôi không muốn trở thành một thứ như vậy.
Vì vậy, tôi không muốn ăn não.
Tái bút:
Quả nhiên cơ thể bắt đầu thối rữa, cầm bút có chút dính tay.
Ngày 27 tháng 2 năm 2014
Nhạc Văn biến thành tang thi sớm hơn tôi ba ngày, cho nên tốc độ hư thối cũng nhanh hơn tôi một chút.
Mặc dù thời tiết Thành Đô vẫn còn khá mát mẻ, nhưng hơn mười ngày qua tôi vẵn có thể cảm nhận thịt trên cơ thể đã bắt đầu dính.
Mấy ngày nay chúng tôi đều ôm nhau ngủ, kết quả sáng nay tỉnh dậy tôi phát hiện lưng tôi dính chặt vào ngực anh.
Tôi cố gắng xoay đầu và nhìn vẻ mặt anh.
Sau đó…bị anh ấy ngăn lại.
“Muốn xoay gãy cổ à?”
…..Được rồi, tuy mấy lời này trước kia chỉ là câu nói đùa, nhưng ngủ một giấc cơ thể cũng đã bị dính chặt vào nhau, bây giờ tôi thật sự không dám thử.
Sau đó chúng tôi thức dậy cùng nhau đi vào nhà bếp, tôi đưa cho anh một cái kéo.
Tiếp đó anh bắt đầu dùng sức cắt.
Cả hai chúng tôi đều không có cảm giác đau đớn, ngoại trừ bàn tay bàn chân và niêm mạc, tất cả những chỗ khác đều không có cảm giác. (Tôi cũng không biết tại sao lại có cảm giác ở những chỗ này, chắc cốt truyện cần chăng?) => Câu trong ngoặc là tác giả viết hổng phải yêm viết.
Vì vậy, tôi không biết anh đã làm cách nào để cắt nó.
“Được rồi.” Nhạc Văn nói xong đặt kéo qua một bên.
Tôi cúi đầu nhìn thịt nát rơi đầy đất, lại nhìn thấy lồng ngực lồi lõm của anh, có chỗ có thể nhìn thấy mạch máu và cơ quan