Ngày 15 tháng 3 năm 2014.
Hôm nay là ngày tôi lên đường nhập ngũ.
Vâng, là nhập ngũ.
Đây thật sự là một từ ngữ xa lạ.
Tôi muốn nói một lời từ biệt khó quên với Nhạc Văn.
Không ngờ anh trực tiếp sắp xếp hai vali hành lí, cùng tôi bước lên xe quân vụ.
Tôi khó chịu nhìn sườn mặt anh.
Chuyện lớn như vậy mà không thèm nói với tôi một câu.
Mệt tôi còn tự hỏi có nên cắt JJ của bản thân để cho anh giữ làm vật kỉ niệm không.
Tái bút:
Tôi nghe nói chúng tôi phải đến khu vực ven biển, nơi đó có tốc độ nóng lên rất nhanh khiến người khác chán ngấy.
Nhưng tôi và Nhạc Văn chưa từng nhìn thấy biển, chắc cũng không tồi đâu nhỉ.
Ngày 18 tháng 3 năm 2014.
Trước tận thế chiếc xe này được dùng để giao hàng hóa (chủ yếu là vận chuyển lợn), bây giờ chỉ cần đóng đinh vài cái ghế gỗ và trải thám chống dính ngồi không thoải mái chút nào.
Cùng trên xe với chúng tôi còn có bốn tang thi.
Lần lượt tên là Đổng Lục, Khâu Chí Cường, Thẩm Tiếu Tiếu và Lưu Quán Phi.
Đổng Lục là người đàn ông Đông Bắc cao lớn, từ Cát Lâm lên Thành Đô học trước khi tang thi triều bùng nổ.
Khâm Chí Cường là người Thành Đô chính gốc, khuôn mặt gần như không còn nguyên vẹn nhưng vẫn giữ nụ cười khờ khạo.
Thẩm Tiếu Tiếu là một nữ sinh nhỏ tuổi, đoán chừng bị cắn chưa được bao lâu, vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp lúc trước của cô.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tang thi nữ không bị ‘mất não’, cùng cô nói chuyện thêm vài câu.
Tối hôm đó, Nhạc Văn cứ nhéo liên tiếp vào lòng bàn tay tôi.
Người còn lại là Lưu Quán Phi.
Dường như anh ta không thích nói chuyện. Tôi phải nói cả nửa ngày trời anh ta mới phun ra một cái tên.
Trên thực tế, anh ta khá đẹp trai. Điều này có thể nhận ra từ nửa khuôn mặt chưa bị thối rữa của anh ta.
Thật đáng tiếc lại là người không thích nói chuyện.
Tái bút:
Cánh tay tôi vô tình đặt bên ngoài thảm chống dính trong lúc ngủ ngày hôm qua.
Bây giờ cánh tay tôi nhìn qua có vẻ rất ngầu.
Ngày 19 tháng 3 năm 2014.
Hôm nay chúng tôi đến Hồ Nam.
Sau đó người lái xe nói với chúng tôi rằng cấp trên có chỉ thị, phát hiện một đám người sống ở núi Tương Tây, những lính mới trên đường nhập ngũ gần đó được phái đi trấn áp đám người này.
Không thể nhìn thấy biển.
Tôi cảm thấy có chút