Hai anh em cùng lên kế hoạch trốn viện vô cùng kĩ lưỡng và tiến hành vào hai ngày sau, bởi vì phải để cho Lâm Thành có thời gian tập đi lại. Cơ thể thật của anh đã phải nằm một chỗ quá lâu, để có thể hoạt động linh hoạt cũng phải mất mấy ngày, nhưng Lâm Thành vì muốn đẩy nhanh thời gian mà tập luyện không ngừng nghỉ. Anh cứ tưởng tượng lại ánh mắt Thượng Nguyên đau đớn nhìn mình khi đó, lòng lại càng lo lắng hơn. Không biết hắn có bị thương không, có bình an trở về cung hay không. Anh muốn quay trở lại, muốn có thể chính mình nói với hắn rằng anh cũng yêu hắn, muốn được gả cho hắn.
Sự xuất hiện kì lạ của người bí ẩn kia đã cho anh thấy một điều: Thế giới đó đã thay đổi hoàn toàn sau khi anh xuyên đến. Nó không còn là thế giới mà hai nhân vật chính là Tần Thượng Nguyên và Cố Y Tịnh, mà là Lâm Thành và Tần Thượng Nguyên. Vậy thì anh còn do dự gì mà buông tay Thượng Nguyên đây? Anh đã quyết định, lần này nếu có thể trở lại, anh nhất định sẽ bám dính lấy hắn, cả đời cũng sẽ không buông hắn.
Ngày hôm đó, theo kế hoạch, A Dương và Viên Viên sẽ cùng đến thăm bệnh Lâm Thành. Sau đó, Lâm Thành mặc đồ của A Dương cùng Viên Viên bình thản rời khỏi bệnh viện. Còn A Dương giả làm Lâm Thành nằm trên giường bệnh, đợi sau khi hai người rời khỏi bệnh viện an toàn thì có thể đi ra.
Nhà trọ Thành Nghị nằm trong một con hẻm nhỏ ít người qua lại. Vị trí của nó rõ ràng không phù hợp với việc kinh doanh nhà trọ, nhưng không hiểu sao đã nhiều năm ông chủ của nó vẫn không đóng cửa. Khi Lâm Thành và Viên Viên tới thì thấy cửa đã mở toang nhưng bên trong lại không có lấy một người. Hai người ngạc nhiên đi vào bên trong xem xét.
Nhà trọ nhìn đơn sơ nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ. Đồ vật bày biện bên trong nhiều cái có niên đại cũng tầm mấy trăm năm. Thật không hiểu nhà có nhiều đồ quý như vậy sao lại không đóng cửa, chủ nhà không sợ trộm vào cuỗm đồ đi sao?
“Khách đã đến rồi, sao không vào?”
Một người đàn ông mặc đồ nâu đen, đội một cái mũ trùm kín gần hết mặt, bước từ trên cầu thang xuống. Hắn dường như cố ý biến giọng của mình cho khác đi nhưng không hiểu sao Lâm Thành vẫn cảm thấy có chút quen thuộc. Khi hắn ta bước xuống đứng gần hai người, Lâm Thành muốn nhìn mặt hắn nhưng hắn bước lùi lại cố ý tránh né.
“Anh có phải là người có nick vuthan vẫn hay gửi mail cho tôi?” Viên Viên hỏi, mắt nhìn chăm chăm hắn ta từ đầu đến chân.
“Đúng vậy. Là tôi.” Hắn nhìn sang người đứng bên cạnh Viên Viên, hỏi: “Anh chắc hẳn là Lâm Thành?”
“Đúng vậy. Xin hỏi quý danh của anh là gì?”
“Chuyện này anh không cần biết.”
“Anh...” Viên Viên tức giận – “Anh rõ ràng biết rất rõ chúng tôi, thậm chí còn nắm được hành tung của bọn tôi, vậy mà tên lại không nói. Anh có âm mưu gì hả?”
Người đó bật cười mà đáp:
“Ta giúp cô kiếm tiền trả viện phí cho anh cô. Ta có thể có âm mưu gì.”
“Anh...”
“Được rồi.” Lâm Thành giơ tay cản Viên Viên đang nổi sùng lên – “Không nói tên cũng được. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc những chuyện xảy ra đối với tôi ba tháng qua là như thế nào?”
“Ta gọi cậu đến cũng vì lý do này. Lên lầu đi!”
***
Người bí ẩn đưa cả hai lên trên lầu hai, đi vào một căn phòng nhỏ. Bên trong phòng bày biện cực kỳ đơn điệu: chỉ có một bộ bàn ghế gỗ, một chiếc giường đơn và vài bức tranh treo trên tường. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là sự xuất hiện của bức tranh vẽ một người con trai đang đứng nấu bếp thời cổ đại. Đó là bức tranh mà lúc còn ở Thành Nghị, Thượng Nguyên đã vẽ tặng cho anh. Trên bức tranh còn có bút tích của Thượng Nguyên. Lâm Thành tháo bức tranh xuống cầm trên tay. Cảm giác quá chân thật khiến tay anh không ngừng run lên vì kích động.
“Nhìn thấy rồi sao?”
“Chuyện này là thế nào?” Lâm Thành cố kìm lại xúc động, giơ bức tranh lên hỏi hắn.
“Thế giới mà cậu đã xuyên đến không phải được người tạo ra trong tiểu thuyết. Nó là hiện thực, và cuốn tiểu thuyết của em gái cậu là chìa khoá kết nối hai thế giới. Chính vì vậy mà bức tranh kia mới tồn tại.”
“Hai thế giới sao? Tôi vẫn không hiểu.”
Lâm Thành rất hoang mang. Viên Viên nghe mà sợ hãi, nấp sau lưng anh trai.
“Đó là một vị diện. Vũ trụ này tồn tại rất nhiều vị diện và cái mà cậu xuyên đến là một trong những vị diện đó.”
Trong lúc Lâm Thành còn đang ngẩn người thì đã nghe giọng của Viên Viên thì thầm sau lưng: “Em nghe mấy cái 'vị diện' này trong tiểu thuyết quen lắm, nhưng không nghĩ ở hiện thực mà cũng tồn tại nha.”
“Xác thực là có tồn tại.”
Người bí ẩn kia đột ngột nói như thể nghe được câu nói thì thầm của Viên Viên khiến cô bé hoảng sợ, lại nép vào sau lưng Lâm Thành.
“Vậy thì anh là ai? Tại sao lại biết chuyện của tôi?”
“Tôi là sứ giả, hay còn gọi là Đại Vu. Làm sao tôi biết cậu, tôi e rằng có nói cậu cũng không hiểu. Tôi xuất hiện là để giải đáp cho cậu những gì mà cậu thắc mắc.”
Người tự xưng Đại Vu bước từng bước lại gần Lâm Thành, và dừng lại khi còn cách