Lâm Thành nhìn chăm chăm xuống vực sâu hun hút không thấy đáy, lo sợ hỏi Đại Vu: “Ngươi có chắc là nhảy xuống đây sẽ về lại nơi đó không?”
“Không phải ở vị diện kia, ngươi cũng là rớt xuống vực mới quay về đây sao?”
“Nhưng... nhưng nếu không giống như anh nói thì tôi sẽ chết không toàn thây đó. Cái này... có chắc chắn là thành công không?”
“À, chắc là có.”
Lâm Thành nghe mà muốn rụng rời tay chân.
“Chuyện liên quan đến mạng người đấy, vậy mà anh nói không chắc chắn như vậy hả?”
“Không thì ta có thể nói sao? Ta chưa từng làm chuyện này cho ai khác ngoài cậu nên không thể đưa ra được kết luận chính xác. Con đường đến vị diện đó chỉ có đường này thôi. Cậu tự quyết định đi!”
Lâm Thành nhìn xuống vực thẳm một lần nữa. Vực sâu này giống hệt như vực sâu mà hắn đã bị té xuống và xuyên về thế giới này. Hắn cũng không hiểu Đại Vu đã tìm thấy nó bằng cách nào. Nhưng khi nhìn vào nó, hắn đột nhiên tràn trề hi vọng.
“Đằng nào thì tôi cũng không có lựa chọn, đành liều mạng vậy. Nếu tôi mà chết thật tôi sẽ biến thành ma quay về tìm anh.”
“Ha ha. Cách nói doạ dẫm đó xưa lắm rồi.”
Lâm Thành chỉ mỉm cười rồi nhắm mắt lại, dứt khoát nhảy xuống. Hắn rơi tự do như vậy cho đến khi mất hút trong làn sương trắng dày đặc dưới vực, sau đó không nghe thấy gì nữa. Đại Vu lúc này mới kéo chiếc mũ trùm trên đầu xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc mà nếu Lâm Thành nhìn thấy chắc chắn sẽ kích động không thôi: gương mặt của Tần Thượng Nguyên.
“A Thành, ta đến đón ngươi về.”
***
Lúc Lâm Thành tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Xung quanh là rừng cây rậm rạp, không một bóng người. Y phục trên người thì rách rưới, cơ thể bẩn thỉu dính đầy bùn đất. Trông hắn lúc này chẳng khác gì kẻ ăn mày. Lâm Thành thấy thật buồn cười. Lần đầu tiên hắn đến thế giới này đã là một công tử rất giàu có, lần thứ hai quay lại thì thành tên ăn mày. Thời gian cũng có phải lâu lắm đâu, ba tháng bốn ngày chứ mấy.
Lâm Thành nhìn xung quanh, cố xác định xem bản thân đã lạc đến nơi nào. Nhưng hắn xuyên đến thế giới này mới có mấy tháng, chưa đi được mấy nơi. Cảnh vật nơi này quá lạ lẫm với hắn. Bất chợt hắn nghe thấy tiếng ồn ào cách nơi này không xa. Hắn vội theo tiếng nói chạy tới.
Lâm Thành nhìn thấy một nhóm thương buôn gần ba mươi người đang kéo theo hai thùng lớn bằng gỗ, trông hành động của họ có vẻ rất vội vàng. Lâm Thành vốn muốn đến đó hỏi thăm, vậy mà hắn vừa mới xuất hiện đã bị mấy người đó xua đuổi như đuổi tà vậy.
“Cái tên ăn mày này tránh xa ra! Bọn ta đang chở hàng cho quý nhân, không phải chỗ để cái tên dơ bẩn như ngươi chạm vào.”
“Thôi, đi nhanh lên! Đừng để Cố đại nhân chờ lâu!
Rồi đoàn thương nhân tiếp tục kéo hàng đi, Lâm Thành thấp thoáng nghe họ nói chuyện với nhau:
“Cố đại nhân đúng là tuổi trẻ tài cao nhỉ? Ta nghe nói cách đây ba năm ngài ấy đỗ Thám hoa, thế mà giờ đã được vào Hàn Lâm Viện rồi.”
“Chứ còn gì nữa. Ngươi xem Hàn Lâm Viện là nơi nào, là nơi biên soạn văn thư các triều đại đấy. Vào được Hàn Lâm Viện tức đó phải là người vô cùng tài giỏi.”
Lâm Thành mơ hồ đoán không biết vị Cố đại nhân mà bọn họ nói đến có phải là Cố Y Tịnh hay không. Giả sử đúng là Cố Y Tịnh thì tức là thời điểm hắn xuyên đến hiện tại đã là ba năm sau rồi sao? Lâm Thành vội vàng đuổi theo bọn họ. Hắn đi bộ theo không nổi đoạn đường dài, bèn nghĩ cách leo lên xe hàng và trốn trong đó.
Đoàn thương buôn rời khỏi khu rừng đến kinh thành nhộn nhịp. Lúc này khắp nơi trên phố đang bàn tán về việc liên hôn giữa Thành vương gia và công chúa Tây Vực, Văn Á. Bọn họ nói Thành vương gia nhiều năm không chịu lập thất, cuối cùng lại chiều theo ý Thái hậu mà đồng ý cưới công chúa Tây Vực làm hoàng hậu. Công chúa Tây Vực xinh đẹp, mạnh mẽ không kém gì nam nhân, cũng rất yêu thích Thành vương.
Lâm Thành nghe những lời này mà không thể chịu đựng nổi. Tại sao chỉ một thời gian không gặp, y đã có thể quên hắn mà đi cưới một cô gái khác?
“Đến nơi rồi. Mau chuyển hàng vào trong!”
Lâm Thành còn đang mãi suy nghĩ nên không để ý mọi chuyện xung quanh. Đến lúc hắn kịp nhận ra thì…
“Có kẻ lạ mặt trên xe! Tên ăn mày hồi nãy nhảy lên xe này!”
Bọn họ lôi Lâm Thành từ trên xe xuống, đánh cho một trận. Lâm Thành bị đánh hội đồng đỡ không nổi, đành phải hai tay ôm bảo vệ đầu, cố chịu trận.
“Dừng lại! Sao lại gây ồn trước cửa phủ vậy hả?”
“Cố đại nhân! Cố đại nhân đến rồi!”
“Ai cho phép các ngươi đánh người trước cửa phủ của ta hả? Còn ra thể thống gì?!”
“Cố đại nhân, có tên ăn mày nhảy vào xe hàng của ngài.”
Lâm Thành nhận ra giọng nói vô cùng quen thuộc, hắn từ trong đám người cố sức kêu lớn: “A Tịnh!”
Cố Y Tịnh sững người, những tưởng là mình đang nằm mơ. Hắn lao