Chap34: Tuyên bố theo đuổi!
-Vấn đề gì?_Tôi vô thức đặt câu hỏi.
-Yêu anh chưa?
Gì? Sao lại là cái vấn đề này? Nhưng tôi thắc mắc…sao hắn lại hỏi là yêu chưa mà không phải là yêu không? Ý hắn…không phải đã chắc chắn tôi sẽ yêu hắn sao…còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cái này không còn là tự sướng nữa…mà biến thành tự ất rồi! Làm như bất kì ai cũng yêu hắn ấy!
-Trả lời đi! Sao em cứ lảng tránh thế?
-Em…_Lắc đầu…lắc đầu kịch liệt! Làm gì có chuyện tôi yêu hắn chứ!
Tôi biết hắn cái gì cũng tốt…đẹp trai…tài giỏi…giàu có…đó là những gì các cô gái mong muốn ở một người bạn trai, một người chồng…vì thế mà tôi cũng biết xung quanh hắn có rất nhiều người yêu mến. Tôi là cái gì mà dám trèo cao? Mà tôi…dù có muốn cũng không thể! Kể cả tôi có yêu hắn thì cũng không bao giờ tôi nói ra!
Trên thực tế…tôi đã yêu bao giờ đâu, làm sao tôi biết thế nào là yêu một người. Tôi không biết cảm giác của mình được gọi là gì! Ở bên hắn…tôi thấy rất an toàn…cuộc sống cũng vui hơn trước; không nhìn thấy hắn…ừ thì có chút buồn buồn, nhơ nhớ; lúc gặp khó khắn hay nguy hiểu…hắn cũng là người tôi nghĩ đến đầu tiên; thấy những cô gái khác nhìn hắn chằm chằm mà hắn không làm gì…tôi cũng có hơi bực bội….Tóm lại là những cảm xúc ấy…tôi không biết là gì cũng không biết phải lí giải thế nào.
Mà tôi với hắn cũng chỉ mới quen biết có hơn 3tháng…hắn nói là yêu tôi có phải là quá nhanh hay không? 3tháng ột tình yêu…tôi nghĩ là chưa đủ!
-Tốt! Nhưng…bắt đầu từ bây giờ…_Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn tôi đầy ẩn ý rồi nói tiếp_Anh sẽ chính thức theo đuổi em!
-Hả?_Hắn….hắn..nói cái gì thế?
-Đây là quyền của anh! Em không đồng ý cũng không được!_Nói xong hắn với lấy túi đồ trên bàn, mang mấy thứ trong đó ra.
Thì ra hắn ra ngoài mua đồ ăn cho tôi! Nhưng tại sao…
-Chỉ có vầy thôi ạ?
-Thế em còn muốn gì nữa?
-Đồ tráng miệng của em đâu?
-Em muốn nói đến cái này?_Hắn vừa nói vừa dơ quả táo chín mọng lên cho tôi xem.
-Đúng..đúng…_Tôi cười hớn hở đưa tay ra nhận.
Thế nhưng…hắn lại thu nó lại, ánh mắt mưu mô chiếu thằng vào tôi. Gì đây? Nhưng thế là sao chứ?
-Trước tiên em ăn hết chỗ này đi đã!_Hắn chỉ vào bát cháo trên bàn.
-Anh nhớ lát phải đưa em đấy!
-Anh đã lừa em bao giờ chưa?
-Được! Em ăn!_Tôi đáp một cách đầy khí thế, tính ngồi giậy để ăn.
Khổ nỗi…vẫn còn yếu nên không giậy được, ngược lại còn ngã cái rầm trở lại giường mới đau chứ!
Thiên Bảo thấy thế liền tiến đến đỡ tôi ngồi giậy, còn cẩn thận chèn gối vào sau lưng tôi, sau đó điều chỉnh đến khi tôi thật thoải mái mới thôi. Kể ra thì hắn đối sử với tôi rất tốt. Có bạn trai như hắn tất nhiên