-Biết rồi cũng tốt! Ý em thế nào?_Thiên Bảo đặt túi đồ trong tay lên bàn, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
-Anh..nói cái gì? Em…không hiểu!_Giả ngu cũng không sao! Miễn đưa tôi ra khỏi hoàn cảnh này là được rồi!
-Đừng lảng tránh anh!_Đột nhiên hắn chồm đến, đưa mặt đến gần, ép tôi phải nhìn thằng vào hắn.
Tôi vội quay mặt sang hường khác. Tôi sợ…nếu như nhìn hắn rồi…sẽ không thể dứt ra được nữa!
-An Mộc Nhiên!
-D..ạ?
-Nhìn vào mắt anh!
-Có vấn đề gì sao? Cần gì phải…
-ANH YÊU EM!
Tôi trợn mắt nhìn hắn! Hắn vừa nói cái gì vậy? Hắn…nói…hắn đã công khai là hắn yêu tôi?! Bây giờ làm sao? Phải làm sao? Làm sao bây giờ? Tôi ước gì…bây giờ có ai đó vào đây thì tốt quá! Như vậy tôi sẽ thoát khỏi tình cảnh này! Ông trời ơi…cứu con!
-Anh…a.nh….
-Anh yêu em!_Hắn rất tự nhiên nhắc lại câu nói, khoé miệng ẩn dấu nụ cười đẹp mê hồn.
-Đừng…đừng đùa!
-Anh chưa bao giờ nói mình đùa!
N.ày…này…này…làm cái gì vậy? Sao lại cúi đầu xuống đây? Đừng có làm bậy! Nếu anh dám manh động, tôi…tôi…tôi sẽ…
“Cạch”…này là tiếng mở cửa sao?
-Ông…_Là ông hắn! Sao ông hắn đến đây?
-A..ha..ha…ông đến không