Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 62


trước sau

Học hành khổ cực cứ như thế trôi qua. Ngày mai tôi đi thi rồi! Căng thằng quá! So với lần thì tốt nghiệp kia thì khủng khiếp hơn gấp trăm lần ấy!
-Muộn rồi đó! Em mau đi ngủ đi!_Hắn không thể nhịn được cái cảnh tôi cứ nhảy tưng tưng rồi đi vòng tròn quanh nhà nữa mà khó chịu lên tiếng.
-Nhưng em không ngủ được!_Tôi vẫn tiếp tục nhảy tưng tưng và đi lại vòng quanh.
-Không sao đâu! Em đừng có căng thẳng như thế. Phải đi ngủ thì mai em mới có thể thi tốt được chứ!_Hắn chồm lên nắm 2vai ấn tôi xuống ghế.
-Vậy em hỏi chuyện anh cho bớt căng thẳng nhé?_Tôi nảy ra sáng kiến.
-Ừ…hỏi đi! Hỏi xong nhớ phải đi ngủ đấy!
-Hàng ngày anh thức giậy lúc mấy giờ?
-5h45!
-Vệ sinh cá nhân mất bao nhiêu phút?

-15!
-Anh ăn sáng bằng cái gì?
-Em ăn cái gì anh ăn cái đấy!
-Vậy anh…trời ơi…toàn mấy câu hỏi vớ vẩn!_Tôi bức bối vò tung mớ tóc trên đầu.
-Được rồi! Anh đâu có trê, em cứ tiếp tục hỏi đi! Chỉ cần em muốn biết anh đều sẽ trả lời!_Hắn giữ tay tôi lại, nói giọng điệu trấn an tôi.
-Em…_Tôi nhìn ánh mắt quan tâm của hắn, trong lòng bình ổn không ít, lại hít thở sâu bắt đầu mớ câu hỏi củ chuối_Chính xác anh cao bao nhiêu vậy?
-1m92!
-Anh ăn cái gì mà lại cao như thế?
-….._Mặt hắn lập tức xa sầm lại, kèm theo xuất hiện mấy sọc đen không mấy tươi sáng_Ý em là sao?
-Tức là anh có ăn thêm cái gì khác người không? Ví dụ như thuốc tăng trưởng…hay đại khái là cái gì đó hỗ trợ để anh cao như vầy nè.
-Em đâu cần lo xa như thế! Việc nuôi con sau này anh sẽ phụ trách. Đảm bảo con chúng ta ít nhất cũng sẽ cao trên 1m7 trước khi 15tuổi.
-Gì…gì chứ? Ở đâu…đâu ra con chúng ta? Anh đùa cái gì vậy?
-Ông cũng đã đi ngủ rồi, em còn mắc cỡ cái gì chứ?! Đồ ngốc!
-Em…đâu có! Em mắc cỡ khi nào?! Đấy là nóng quá nên mặt em mới đỏ lên thôi! Ai bảo đó là mắc cỡ?_Tôi biến ngượng ngùng thành dũng khí, lớn tiếng ngẩng cao đầu phản bác…lại đụng ngay ánh mắt sâu thẳm đang mang theo ý cười nhìn mình. Ực…cái này…_Đúng rồi,..em thấy..à..ừm…cũng buồn ngủ rồi đó! Em đi ngủ nhé!
-Ừ…đúng là cô bé ngốc!_Tôi thấy hắn thì thầm gì đó rồi mỉm cười một mình…bộ dáng đó…rất…cuốn hút. Không biết hắn cười cái gì nhỉ?
---------------

Cố gắng lên! An Mộc Nhiên…mày phải cố gắng lên! Sắp xong rồi! Bình tĩnh…phù..phù…bình tĩnh nào! Phải làm bài thật tốt để không phụ lòng hắn cùng công sức hắn bỏ ra vì mày!
Ok…kiểm tra lại nào! Tôi căng mắt nhìn vào bài thi, rà soát lại từng chút, từng chút một. Chỉ sợ có sai

sót là đi tong cả bài! Chỗ này…hình như không đúng lắm! Tôi nhớ hắn có nói qua mà…bây giờ cần sử dụng tại sao lại không nhớ ra chứ? Cái đầu ngu ngốc này…vắt ra chút chất xám đi xem nào!
“Tùng…tùng…tùng…” Hết giờ rồi? Phải làm sao đây? Chỗ này phải làm sao? Làm sao?
“Các em dừng bút!” Ông trời ơi…kính xin ông nghe thấy thỉnh cầu của con! Mong rằng bài thi của con nó ít sai sót một chút! Tôi luyến tiếc nhìn mấy tờ bài thì của mình theo giám thị đi xa mà thành khẩn cầu may.
…………..
-Anh…_Tôi ỉu xìu bước đến chỗ Thiên Bảo, theo sau là rất nhiều ánh mắt…các bạn nữ cùng phòng thi với tôi…cả mấy phòng bên cạnh nữa…và tất nhiên là đang nhìn chằm chằm hắn rồi!
-Sao mặt em như bánh đa nhúng nước vậy? Làm bài không tốt?
-Em không biết! Nhưng em có cảm giác là mình đã làm sai chỗ nào…mà lại không tìm ra chỗ sai ấy! Nếu sai…thì phải làm sao?
-Đồ ngốc! Không tin tưởng vào trình độ của anh hả?_Hắn vừa an ủi tôi vừa kéo tôi vào lòng.
-Vậy…nếu kết quả thi của em không tốt…anh có giận em không?
-Có! Sao mà không trách chứ?! Anh đã mất bao công sức giúp em, không những soạn nội dung ôn tập cho em, ngay cả nhu cầu ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của em cũng là anh lo. Em thử nói xem không giận có được không?

-Em…hix..xin lỗi!_Muốn khóc quá! Tôi thật là vô dụng mà! Tôi…_Hix…hix…oa..oa…oa…
-Này…này…em sao thế? Đừng có khóc! Đừng khóc nữa! Là lỗi của anh…Anh không giận em đâu! Nín đi!_Hắn hốt hoảng, lóng nga lóng ngóng dỗ dành tôi, lau nước mắt cho tôi.
-Oa..oa..oa…_Mặc kệ những người xung quanh nhòm ngó, tôi vẫn nhắm mắt nhắm mũi khóc oa oa.
-Anh xin em! Đừng khóc nữa được không? Có gì về nhà nói. Mọi người đang nhìn kìa!
-Oa..oa…oa…_Tôi thấy bản thân vô dụng lắm. Tôi đã phụ lại công sức của hắn rồi!
-Nhiên…nín đi! Nếu không anh sẽ…Nhiên….NÍN!
-……_Tôi nghe hắn quát mà đờ cả người, quên cả khóc với chẳng lóc. Hắn…thật đáng sợ! Ngay đến mấy người xung quang cũng còn bị tiếng hắn làm cho rùng mình mà lui lại phía sau vài bước nữa là tôi.
Tôi chớp chớp mắt, không dám manh động dù chỉ chút xíu, nuốt nước bọt đánh ực nhìn bộ dạng cau mày chuẩn bị dạy bảo tôi của hắn…eo ơi..cứ như khủng long bạo chúa chuẩn bị săn mồi vậy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện