Chấp nhận thỉnh cầu của nàng, hôm sau Thiên Đế liền hạ chỉ ban hôn cho nàng và Chiến Thần, chọn ngày lành hai tháng sau cử hành hôn lễ.
Cả Thiên giới đều bất ngờ đến bàng hoàng, thánh chỉ hạ xuống mà như sét giáng ngang tai Thiền Huy vậy, kết quả khi hắn vội vã về doanh binh, thủ phạm lại đã trốn đi đâu mất.
Ỷ Lan sớm đã cuốn gói về Ỷ Gia vì quá đỗi ngượng ngùng, nàng vùi mặt vào gối ấm, ngượng ngịu không ngờ vì đang hưng phấn, mà nàng lại nói điều này trước mặt thánh thượng.
Nàng kể cho cả Ỷ Chính Viễm và Cố Mẫn Diệp nghe, kết quả cả hai đều cười phá lên...!Nhưng khoảnh khắc ấy nàng đã biết, phụ thân và mẫu thân nàng đã thực sự chấp nhận Thiền Huy rồi.
Cố Mẫn Diệp còn vui mừng muốn chuẩn bị của hồi môn cho nàng, bà hí hửng nói rằng muốn tự tay mình chuẩn bị đại lễ, sắm sửa cho nàng tới ngày thành hôn, đó là mong muốn bà luôn muốn thực hiện.
Ỷ Chính Viễm lại khẩu xà tâm phật, miệng vẫn nói không vừa ý Chiến Thần nhưng hành động của ông lại ngược lại với thế, ông đổ không ít ngân phiếu vào của hồi môn của nàng.
Ngoài mặt thì không bằng lòng, những vẫn thích ra oai khoe mẽ về “con rể” của mình.
Cả Ỷ Gia trước nay yên tĩnh thơ mộng nay lại rộn rã, bận bịu đến lạ.
Sáng hôm sau, Chiến Thần đã mang đến cho cả Ỷ Gia một sự bất ngờ lớn.
Không biết có hàng bao nhiêu sính lễ, chiếc rương đỏ được người người khuân vào để chật kín sân.
Ỷ Lan vẫn còn mơ ngủ, nhìn thấy đống đồ sính lễ thì tưởng như hoa mắt không dám tin, nàng dụi mắt, chớp chớp nhìn Thiền Huy:
“Mới sáng ra...!chàng đã bày trận gì thế này?”
Thiền Huy bật cười dịu dàng:
“Sính lễ này ta sớm đã chuẩn bị cho nàng từ tháng trước, vốn dĩ định để một ngày tốt nào đó đem tới cho nàng, nào ngờ nàng lại vội vã hành động trước, bởi vậy hôm nay tới đây, là muốn dành cho nàng sự bất ngờ.”
A, không biết ai mới thực sự là người vội vã đây, sáng sớm thế này.
Hắn mỉm cười mặc cho hạ chiếu ban hôn đã thế, hắn vẫn muốn nói một câu này với nàng:
“Gả cho ta nhé Ỷ Lan, làm phu nhân của Chiến Thần.”
Ỷ Lan sững người trong giây lát, mặt nàng đỏ ửng, ngượng giọng:
“Ha, sao chàng lại cầu thân ta vào lúc này chứ...!Ta còn chưa chỉnh chu gọn gàng nữa.”
Đầu tóc vẫn chưa được chải chuốt gọn gàng, trên người mặc cũng chỉ là thường phục, còn hắn lại hào phóng đến thế, ánh sáng tỏa ra che khuất nàng luôn rồi!
Nàng vừa rụt rè lùi được hai bước, Thiền Huy đã tiến tới sát nàng, thân hình cao lớn che đi ánh dương nhẹ buổi ban mai, đôi mắt ấy dịu dàng, hắn đỡ lấy tay nàng, nghiêm giọng nửa đùa nửa thật:
“Nàng tính trốn sao?”
Ỷ Lan che miệng phì cười:
“Chàng đã bày trận như này, ta mà chạy trốn không phải là uổng phí rồi sao?”
Hơn cả, là Thiền Huy đã nói sính lễ này đã được chuẩn bị từ tháng trước...!Ra không phải chỉ mình Ỷ Lan nghĩ tới một bước tiếp theo, không phải mình nàng chịu chủ động.
Khoảnh khắc hôm nay, cả đời Ỷ Lan không dám quên...!
Thiền Huy khuỵu một gối xuống, mặt hắn nghiêm túc đến lạ, chân thành:
“Ỷ Lan nàng có bằng lòng làm Chiến Thần phu nhân của ta không?”
Chín tháng trước là có nguyện ý làm quân y của hắn không, còn bây giờ, chính là lời cầu thân ngọt ngào nhất, muốn nàng bước tiếp tới bên hắn về cùng một phủ, một nhà với hắn.
Khóe mắt nàng ấm nóng, Ỷ Lan cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh thành vầng khuyết, đáp lại lời cầu thân của hắn:
“Vâng, ta nguyện ý!”
Hắn nghe xong liền dịu dàng, ôm chầm lấy nàng nâng niu, trân trọng.
Cả Ỷ Gia đều chứng kiến khoảnh khắc tuyệt đẹp này của đôi uyên ương, Cố Mẫn Diệp mỉm cười hài lòng.
Nhìn mà xem, đôi mắt nhìn người của con gái bà không tệ đấy chứ! Ánh mắt Chiến Thần khi nhìn nữ nhi của bà, “dịu dàng” hay bất cứ lời hoa mĩ nào cũng không diễn tả được hết.
Bà nắm lấy tay của Ỷ Chính Viễm:
“Nhìn con rể mà xem, không phải rất giống phong thái chàng năm nào sao?”
“Hừ, tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm! Hắn vậy mà cầu hôn luôn trong phủ đệ của ta à!?”
“Haha, mồm miệng cứng rắn lắm, nhưng chàng đang khóc rồi kìa, lão gia.”
“...”
Sau đó, màn cầu hôn của Chiến Thần, cùng sự thẳng thắn của Ỷ Lan trước mặt Thánh thần, liền trở thành giai thoại ngọt ngào cho tứ hải