Sau khi Thiền Huy chúc rượu, hắn cuối cùng cũng có thể đến được khoảnh khắc mình mong chờ nhất.
Bước vào động phòng, hắn đến bên thê tử của mình, nữ nhân kiều diễm đang đội màn che hỉ đỏ thắm kia, nhẹ nhàng nhấc quạt, gạt chiếc khăn đỏ ấy, để từ từ lộ ra nhan sắc diễm lệ của nàng.
Nhìn ngũ quan của nàng từ từ lộ ra dưới chiếc mành, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hồi hộp, cũng như bị vẻ đẹp của nàng thét nghẹt tim đến ngộp thở.
Đẹp đến mê hoặc lòng người, đủ để tất cả nam nhân trong thiên hạ này cùng siêu lòng vì nàng.
Nhưng sao được, Ỷ Lan, chỉ có thể làm phu nhân, làm thê tử kết tóc của một mình hắn thôi.
Hắn cụng trán với nàng, ngửi hương hoa mai bên tóc nàng, đón nhận từ nàng những gì chân thực nhất.
Nàng lúc này, đang ở ngay bên cạnh hắn, đứng bên hắn, cũng đã trao toàn bộ mình để cũng kề bên sát vai, phu thê đồng nhất, hòa làm một với hắn.
Nàng dịu dàng nói với hắn:
“Phu quân, ta vui lắm.”
Hắn đáp lại nàng ôn tồn:
“Ừm, một đại hôn mà nàng hằng ao ước, nhưng gì nàng muốn, ta đều sẽ đem tất cả đến cho nàng.”
Ỷ Lan phì cười:
“Chàng chiều ta như vậy, ta sẽ sinh kiêu đấy!”
“Là nàng, có kiêu đến mấy ta cũng chấp nhận.”
“Hì hì, vậy ta sẽ làm một mụ vợ kiêu căng, xấu tính cho chàng coi.”
Thiền Huy nghe vậy bật cười:
“Vậy ta chỉ đành răm rắp nghe lời nương tử đại nhân rồi.”
Nói rồi, cả hai cùng bật cười, bước tới bên bàn trà cùng đan tay nhấp ngụm rượu giao bôi.
Ỷ Lan nhìn hắn vấn tóc gọn gàng, bèn bước tới, nhẹ nhàng gỡ mũ niệm, khiến mái tóc đen của hắn nhẹ nhàng thả xuống.
Trái với suy nghĩ của nàng, hắn ngập ngừng:
“Nàng...!như vậy có sớm quá không?”
Ỷ Lan cười khanh khách, tay đặt lên vai hắn:
“Chàng nghĩ gì vậy chứ, ta là muốn cùng chàng kết tóc, trọn nghĩa phu thê thôi mà.”
Nói rồi, nàng từ từ đan tóc mình với hắn,