Trong lớp loạn hết cả lên, cuối cùng cả đám đều chen chúc vây quanh để nhìn xem, lớp bên cạnh cũng có vài người nghe được tiếng mà chạy đến, đứng trước cửa quan sát.
An bắt chước Tâm và Dung kéo tà áo dài nhét vào trong quần, sau đó còn cột lại tóc thật chặt, vừa hất cằm vừa nói:
“Tao chưa sợ con nào thằng nào hết, đứa nào muốn đánh thì vô đây đánh tay đôi với tao.”
Thấy thái độ ngông nghênh của cô nàng, Dung tức đến mức nhào tới, không nói không rằng mà xông thẳng qua, giơ chân lên chính là một đạp như trời giáng.
Đừng nhìn cái Dung tròn tròn ú ú thì nghĩ cô chậm chạp, ngược lại, cô là người thường xuyên vận động, khỏe ngang ngửa đám con trai chứ chẳng đùa.
Một phát này thật sự quá bất ngờ, không ai nghĩ đến bọn họ sẽ đánh thật cả. Nói chính xác thì ở trường mà đánh nhau sẽ bị xử lý rất nghiêm, có khi phải gọi phụ huynh tới nói chuyện, viết bản kiểm điểm, hạ hạnh kiểm, vân vân… rất là phức tạp! Nên đám người xung quanh cho rằng, bốn cô gái này chỉ cãi nhau sương sương.
Nhưng mà, bọn họ đánh nhau rồi.
Dung đạp một cái ngay giữa bụng An, thân hình hai bên vốn dĩ chênh lệch, mà Dung còn ra tay trước, có mà né bằng niềm tin.
Chỉ thấy An ăn một đòn ngay giữa bụng, ngã rầm ra phía sau, còn va trúng một cái ghế khiến nó đổ ầm xuống.
Đám con gái khác kịp phản ứng lại, vừa đẩy bọn con trai ra vừa hét lên:
“Can đi! Đứa nào vô can tụi nó ra!”
“Ai ngăn tụi nó lại coi, đánh thiệt rồi kìa!”
Mặc kệ tiếng kêu la của đám con gái, Dung thừa thắng xông lên, lại cho An một cú đá mạnh vào mông. Mặc dù đang tức điên vì bị xúc phạm, nhưng cô vẫn còn lý trí, đánh mấy chỗ khác rất dễ gây tổn thương nghiêm trọng, cho nên cứ nhè ngay mông của An mà quất.
Đợi bạn thân của An xông ra muốn kéo Dung lại thì An đã nằm dưới sàn ăn ba bốn cú vào mông, đau đến mức la hét ầm ĩ.
Tâm ở bên cạnh thấy có người nhào qua chỗ Dung thì cũng nhảy ra, thân cao gần mét bảy đâu phải để đùa, vừa đưa tay chắn ngang một cái là như tường thành vững chắc liền.
Bạn thân của An không ngừng gào to, ra sức hết kéo lại đẩy, muốn kéo Tâm ra để đi hỗ trợ An, nhưng mà