Nghỉ qua một lát, mọi người lại trèo lên xe mà đi tiếp, chạy một mạch đến suối An Bình.
Cả bọn phải đi vào một con dốc nhỏ thì mới đến được chỗ suối ấy, xung quanh hai bên đường toàn là cây cối um tùm, hoa dại cỏ dại mọc chen chúc lên, mặc dù nghe mùi cũng thơm đấy, nhưng có hơi đáng sợ.
Đám con gái vưa chạy xe vừa giơ chân lên trời, kêu:
“Má nó có rắn không vậy?”
“Thôi im giùm đi trời! Sợ muốn chết còn kêu có rắn!”
Tâm thì bình tĩnh hơn nhiều, cô không sợ rắn chút nào, mà sợ nhất là… sâu. Đặc biệt, sâu róm. Trông bọn nó kinh tởm chết đi được, chạm vào vừa mềm vừa ngứa, ôi thôi, nghĩ đến đã thấy nổi da gà.
Xuyên qua con dốc mòn, bọn họ dừng lại ở bên cạnh con suối nhỏ, nước suối trong veo thấy được cả sỏi đá bên dưới, âm thanh nước chảy róc rách rót vào tai, nghe sướng hết cả người.
“Trần trụi với thiên nhiên.” Có đứa ngâm thơ.
“Hồn nhiên như cây cỏ.” Đứa nào đó hứng lên đáp lại.
Tự dưng đọc xong hai đứa quay ra nhìn nhau cười, há há, mặc dù học văn dở tệ, nhưng hai cây này vẫn nhớ như in.
Bên cạnh suối có một khoảng đất trống trải, chỉ mọc cây to, không mọc cỏ, vừa hay để cả đám trải bạc ra ngồi, con trai thì phụ trách khiêng đồ xuống, con gái xếp thức ăn lên bạc.
Tâm cũng giúp mọi người làm việc, nhưng vì cô to con nên thích đi bưng bê với đám con trai, giữa đường đang đi, tự dưng bị Trí giữ tay rồi nói:
“Đưa đây cho tớ, con gái ra ngồi đi.”
“Không sao, tớ khỏe mà.” Tâm vẫn kiên quyết ôm thùng đồ.
Trí nhìn cô nàng rồi nói:
“Khỏe cũng là con gái, nghe lời tớ đi.”
Tâm nghe mà lòng như tan chảy thành một bãi nước, thật là… quá ngọt. Cô đưa lại cho cậu ấy ôm thùng đồ, rồi nghe lời đi ra chỗ bạc giúp mấy bạn nữ xếp thức ăn ra ngoài.
Bên này, Dung chỉ huy đám con gái đem võng ra treo lên mấy cây gần suối, để lát nữa nghỉ trưa có chỗ nằm.
Cô chủ nhiệm đi ra, để mấy đứa nghỉ một lát rồi mới nói:
“Lát nữa bạn nào muốn ra suối chơi thì ra, đừng đi xa quá coi chừng lạc nha. Tầm mười giờ quay lại ăn sáng.”
Xung quanh chỗ họ cây cối um tùm, nhà dân thì cũng có đấy, nhưng chỉ trong phạm vi nhất định thôi, nên không được đi quá xa.
Hiện tại mới chín giờ rưỡi, tức là còn nửa tiếng cho mọi người đi chơi thoải mái, sau đó về ăn sáng. Cô chủ nhiệm chuẩn bị sẵn xôi gà cho bọn họ, là hôm qua cô thức đêm để làm, hoàn