Sau khi ngâm chân một hồi, Tâm và Dung trở lại để ăn sáng cùng mọi người, mà Trí và Dũng thì theo sát hai cô gái, trông mặt ngoài hai bạn nam có vẻ thân thiết với nhau lắm, chỉ là trong lòng nghĩ gì thì không ai rõ.
Cô Chiêu Minh đem xôi gà đã chuẩn bị sẵn ra rồi phát cho mỗi đứa một phần, trên mặt xôi có thịt gà xé nhỏ, lạp xưởng, chả cắt mỏng và chà bông, còn có một cái trứng cút nữa.
"Tương ớt cô để ở đây, bạn nào ăn thì lấy nha." Cô chủ nhiệm nói.
Tâm cầm phần xôi mà nước miếng chảy rào rào trong miệng, hạnh phúc muốn rớt nước mắt. Trời ạ! Cái phần xôi này còn xịn xò hơn mua ngoài tiệm nhiều lắm, mùi cũng thơm nức mũi, mùi hành phi thoang thoảng trong không khí, cả đám vừa nhai chóp chép vừa khen không dứt.
Tâm với Dung tìm một góc ngồi xuống rồi vừa ăn vừa tám nhảm, Dung đưa muỗng múc cái trứng cút trong hộp xôi đưa qua cho Tâm, vẻ mặt ghét bỏ:
“Không hiểu sao mày lại thích ăn trứng cút nữa, dở chết đi được.”
“Ngon mà, yêu mày ghê.” Tâm được cho đồ ăn lập tức biến thành trẻ nhỏ ngoan ngoãn, chu môi hôn gió với Dung.
Đang lúc này, bên cạnh họ xuất hiện hai cái tên quái vật siêu cao trong lớp, Trí và Dũng đồng thời đem trứng cút trong phần mình thả qua cho Tâm.
Dũng nói: “Giờ mới biết bà thích trứng cút đó.”
Trí tủm tỉm cười: “Ăn nhiều vào.”
“Khụ khụ…” Tâm vừa nhai một miếng thịt gà đã bị cảnh tượng này dọa sặc.
Cô vội vàng đặt phần ăn lên đùi, vặn chai nước suối bên cạnh ra, uống vào rồi đưa tay vuốt vuốt ngực cho thuận hơi.
Dung trợn mắt giả bộ nói:
“Tui thích lạp xưởng lắm á trời ơi.”
Trí và Dũng nhìn nhau, không hề do dự đem lạp xưởng đưa qua cho Dung. Ai bảo Dung là bạn tốt của Tâm làm gì? Con trai cả, nhịn một chút đồ ngon cũng không vấn đề gì.
Nhìn nhóm nhỏ của bọn họ thân thiết như vậy, An tức mặt mũi đỏ lên, máu nóng trong người chảy xuôi chảy dọc, chảy thẳng lên não.
“Đm, tao biết ngay con Tâm nó đong đưa cả thằng Trí và thằng Dũng mà.”
Vy ngồi bên cạnh lẳng lặng ăn, không nói gì cả. Hành động này làm An khó hiểu:
“Sao mày không nói gì hết vậy Vy? Dạo này tao thấy mày cứ sao sao đó.”
“Không có gì, tao không khỏe.”
Cô nàng đáp, sau đó cúi đầu ăn xôi. Nói chuyện mà không có người ở bên cạnh tung hứng, An cảm thấy rất kỳ cục, không quen lắm.
Ăn cơm xong, cô tổ chức chơi trò giật cành lá, mỗi đội chia làm năm người, đánh số từ 1 đến 5.
“Khi quản game kêu số 1 lên, thì người được đánh dấu là số 1 sẽ chạy ra giữa sân, giật cành cây mang về trong khi không để số 1 đội bạn chạm vào người. Nếu tay chạm vào cành cây rồi mà để đối phương bắt được thì sẽ tính thua, hiểu chưa?”
Về cơ bản thì đám học sinh chơi nhiều rồi, nên không cần cô giải thích cũng được. Có vài đứa