Lúc các thầy và bác bảo vệ kéo tới lớp 11A2 thì vừa hay nhìn thấy cảnh ba thiếu niên cao to đè một bạn học ra mà đánh tới tấp, nổi bật nhất là cái tên tóc vàng.
Ra tay rất nặng nhưng mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc.
Thấy có người đến, biết chuyện cũng nên kết thúc, Tuấn Anh đấm một phát cuối cùng vào mũi thằng nhóc đang nằm vật ra sàn rồi đứng lên, trên nắm tay còn dính cả vệt máu, trông rất đáng sợ.
Đám con gái nhìn cảnh này, che miệng không dám rên một tiếng nào.
Ban nãy Tuấn Anh vừa đánh người vừa mắng nhưng luôn chọn những vị trí không dễ tổn thương mà xuống tay, nhưng vừa rồi, khi thấy em gái bị một cây thước vừa dài vừa dày đập vào trán và chảy máu, anh thật sự phát điên mà đập vào mặt thằng nhóc này, chỉ cần không đánh chết người hay chấn thương lâu dài là được.
Ở bên cạnh anh, Dũng cũng trong trạng thái tương tự, thêm nữa cậu chàng đến trễ nên đánh chưa sướng tay, thấy mấy thầy tới ngăn vẫn còn ngứa chân tung thêm một đá vào mông người ta mới thôi.
Thắng đi theo hai tên này đánh ké, thấy không ai đánh nữa thì ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Hiện trường một mảnh im ắng, thầy vừa tới gần đã thấy vết máu trên sàn nhà, một nữ sinh mặc áo dài trắng đang lã chã rơi nước mắt. Nhìn sơ qua, thầy không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Nhìn nữ sinh kia, lại nhìn nam sinh quần áo xộc xệch bên cạnh cô bé, khi phát hiện ra người nọ là Trí thì có hơi giật mình rồi nói:
“Em đưa bạn xuống phòng y tế trước đi.”
“Dạ.”
Trí đáp, rồi đưa một tay ra đỡ eo Tâm, cẩn thận dẫn cô nàng đi.
Bên hông bị Trí ôm như vậy, nếu là bình thường thì Tâm đã sung sướng quên cả lối về rồi, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy đau mà thôi.
Trán đau quá, đầu cũng đau, còn có dấu hiệu bị ù tai và mất thăng bằng, đi không vững.
Tâm không kiềm chế được, không muốn khóc đâu nhưng nước mắt cứ thế tuôn ào ào. Một ít máu chảy dọc theo sống mũi của cô xuống môi, có vị mằn mặn…
Trí vụng về dùng đầu ngón tay chấm nhẹ lên mũi Tâm, muốn lau máu giúp cô rồi lại cảm thấy cần phải có khăn giấy mới được. Đang đi trên hành lang nên không biết mượn ai, cậu bảo Tâm đợi một chút xíu rồi quay người chạy vào lớp gần nhất, tìm hỏi một đàn chị:
"Chị ơi, không biết chị có khăn giấy không? Cho em xin một ít với ạ, bạn em bị chảy máu."
Chị gái nhìn cậu một cái, thấy cái áo sơ mi trắng bị bung cúc để lộ phần lớn da thịt mà nhìn không chớp mắt, sau đó miệng lẩm bẩm:
“Xinh trai thế.”
Vừa nói vừa thò tay vào ngăn bàn đưa nguyên bịch khăn giấy của mình cho cậu.
Trí được khen lúc này cũng không có tâm trạng mà để ý, cậu nhận đồ bằng hai tay, nói cám ơn rồi chạy ù trở về.
Lúc này Tâm đang nhăn nhúm mặt mũi cúi đầu xuống, phát ra tiếng kêu đau nho nhỏ, mắt đỏ hết cả lên.
Cú vừa rồi