Trong khi mấy nam sinh bị lôi đầu đi viết bản tường trình thì duy nhất chỉ có Trí là đang ở phòng y tế mà đứng, cậu cứ đứng nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán Tâm. Vị trí xung quanh trở thành màu tím nhạt, giữa vết sưng là một mảng da thịt cỡ đầu ngón cái bị lóc ra.
Tâm mếu mó nhìn cô y tế rồi hỏi:
“Cô ơi cái này có để lại sẹo không cô?”
Giọng của Tâm rất nhỏ, lại còn run run như đang sợ hãi. Sợ chứ. Con gái ai mà chẳng chú ý mặt mũi nhất, bình thường một cục mụn nổi lên đã mất ăn mất ngủ, tự hỏi rốt cuộc nên nặn hay không rồi mà. Bây giờ còn bị thương ngay giữa vị trí trung tâm mặt thế này, về sau để lại sẹo, chắc chắn độ tự tin sẽ giảm mạnh.
Cô Bích nhìn vẻ mặt chuẩn bị khóc tiếp của Tâm, vội an ủi:
“Chắc không sao đâu, nếu có sẹo thì cũng sẽ mờ thôi, em đừng lo.”
Nghe nói đến đó, Tâm cũng hơi yên tâm rồi đưa mắt nhìn Trí. Vừa rồi không để ý, cậu chàng bị kéo rách cả áo sơ mi, bốn cái cúc trên tanh bành, chỉ còn lại duy nhất một cái cúc dưới cùng đang yếu ớt cố níu cho hai vạt áo không tách ra vậy. Tâm kêu gòa trong lòng, lớp trưởng, cái bộ dạng này của cậu, mặc cũng như không mặc á!
Bụng lớp trưởng rất phẳng, không có nhiều cơ bụng như mọi người vẫn tưởng. Dáng người cao gầy, bụng nhỏ, da trắng, mặt mũi hiền lành, có khác gì mấy cậu trai thư sinh đâu. Nhưng trông thế thôi chứ cậu ấy khá khỏe, lúc đánh nhau thì một đấm là một vết sưng trên mặt đối thủ.
Trí không hề chú ý tới tình trạng quần áo xộc xệch của mình, cứ đi một mạch xuống phòng y tế như thế, có lẽ suốt đường đi không ít nữ sinh lác cả mắt rồi?
Bị ánh mắt chăm chú của Tâm chiếu vào, phát hiện tầm mắt kia dừng lại ở ngực mình, thiếu niên mới hoảng hồn khép áo lại. Chỉ là bấy giờ mấy cúc áo đáng thương không còn nữa, phải dùng tay cầm luôn.
Tâm chỉ bị đau một lúc, bây giờ đã đỡ nhiều rồi nên bắt đầu quay ra rớt liêm sỉ, lo nhìn chằm chằm cơ thể của người ta.
Cô Bích băng sơ trán của Tâm bằng băng y tế chuyên dụng loại tầm trung rồi dặn dò:
“Giờ nếu em không đau nữa thì có thể về lớp rồi, về kêu bố mẹ đưa đi bệnh viện khám cho chắc ăn.”
“Dạ.”
Tâm ngoan ngoãn gật đầu, bình thường bị va đập thì phải chú ý, như Tâm đây hẳn là không nặng, nhưng phải quan sát kỹ những biểu hiện trong vòng mấy tiếng sắp tới. Có những người gặp tai nạn, bị té đập đầu thấy không sao, nhưng qua ngày thì lại phát hiện là xuất huyết não, rất huy nghiểm.
Trí đưa tay vuốt lại quả đầu rối của mình rồi nhìn Tâm đầy áy náy:
“Xin lỗi nha.”
Tâm cười cười, sờ sờ miếng băng trên trán rồi bò xuống giường và nói:
“Có phải tại cậu đâu.”
Hai