Tuấn Anh nghe mẹ mắng mà đứng như trời trồng ở đó, mở to mắt ra nhìn mẹ già dấu yêu rồi nhìn cái thằng nhóc đáng ghét nào đó đang đưa tay lên, từ từ chạm vào đống bánh vốn dĩ là của anh và cho vào mồm.
Anh tủi thân giả vờ lau nước mắt, nói:
“Hu hu, rồi ai mới là con của mẹ? Sao con có cảm giác mình như nhặt ngoài bãi rác về vậy?”
Mẹ Giang kéo ghế ngồi xuống rồi rút dao ra bắt đầu gọt trái cây, miệng thì nói:
“Ờm thì cũng gần như thế, bố mày đi chợ xong gặp một bà bán thịt kêu lại, nói là muốn cho mày nhưng bố thấy xấu quá không thèm lấy, được tặng thêm túi thịt mới miễn cưỡng đem mày về nuôi đấy.”
“Mẹ tưởng con là con nít chắc? Ai mà tin!”
Tuấn Anh nói rồi đi tới gần, khép năm ngón tay lại và chặt cái “bụp” lên tay Trí, bảo:
“Đồ của anh, không được ăn.”
Lần này tới lượt Tâm đánh lên tay ông anh của mình cái “chát” rồi nói:
“Bạn em tới chơi mà anh làm cái gì thế? Ăn có miếng bánh cũng hổng cho.”
Tuấn Anh rụt tay về, quay sang mách mẹ:
“Á à… Mẹ coi con Tâm kìa, nó gặp trai cái quên mất anh nó luôn!”
“Ai bảo con kiếm chuyện với người ta.” - Mẹ trừng mắt nhìn Tuấn Anh.
Anh rất buồn, bởi vì mẹ và em gái đều bênh người ngoài thay vì anh - máu mủ ruột thịt của họ. Cuối cùng chỉ có thể quay sang chỗ bố với ánh mắt cầu cứu.
Người đàn ông tóc vàng ngồi ở đối diện liếc nhìn Trí, rồi đột nhiên hỏi sau một lúc im lặng:
“Con là lớp trưởng của lớp Tâm à?”
Trí lập tức ngồi thẳng lưng, cố cười nói:
“Dạ, đúng rồi chú.”
Bố Dương bắt đầu tra hỏi:
“Thành tích trước giờ ra sao?”
“Năm nào cũng có rất nhiều giấy khen ạ.” Trí không hiểu sao chú ấy lại hỏi cái này, nhưng mà rất thành thật trả lời.
Tuấn Anh chen vào:
“Anh mày năm nào chẳng có? Đủ đốt cho mày hít cả ngày luôn á.”
“Bố đang hỏi Trí chứ có hỏi anh đâu hả?” - Tâm vươn cái chân dài ra đá đá mông ông anh của mình. Sao tự nhiên bạn của cô đến chơi mà bố và ông anh lại làm căng thế nhỉ?
Cô nào biết chuyện bố Trí và bố mình đã gặp mặt và nói chuyện với nhau, bố Trí lại còn khoe là Trí rất thích cô nữa!
Giang nhìn thằng bé bị ép hỏi căng thẳng thì đẩy đầu chồng nghiêng sang chỗ khác, cười hỏi:
“Nhà con có mấy anh chị em?”
Trí thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói:
“Dạ con có bé em ở nhà, bé đang học tiểu học.”
“Ừ ừ, con và Tâm vào phòng chơi đi, cô chú người lớn không có chuyện gì để nói hết. Muốn ăn gì thì bảo Tâm nó lấy cho.”
Mẹ Giang vừa nói vừa nháy mắt với Tâm, thiếu nữ lập tức hiểu ý túm tay áo Trí kéo cậu đứng dậy rồi bảo:
“Dạ! Con đi đây!”
“Đứng lại, anh đã cho mày đi đâu… ặc… mẹ… đừng kẹp cổ con!” - Tuấn Anh vừa mới đứng lên nói mấy chữ liền bị má mi thân yêu dùng tay kẹp cổ lôi ngược về.
“Rảnh lắm phải không? Đi lau nhà cho mẹ.”
Người nào đó bị mẹ sai vặt, ấm ức muốn chết mà không nói gì được, vừa lẩm bẩm vừa lê