Vì cảm giác được nguy cơ mất bạn gái tương lai, ngày thứ tư không đến trường, Trí dẫn theo em gái là Tú Như đi uống trà sữa ở… tiệm cà phê mèo nhà Tâm.
Cậu còn nhắn tin báo trước cho Tâm biết, thiệt thông minh quá mà. Như thế này thì Tuấn Anh có thấy cũng không dám mở miệng đuổi cậu, bởi vì cậu là khách hàng. Mà từ trước đến giờ dân gian có câu “khách hàng là thượng đế”.
Buổi chiều trời mát, sau khi đón em gái đi học về, Trí chở em thẳng qua chỗ đã hẹn với Tâm.
Không chỉ mình Trí cảm giác thiếu thiếu, mà Tâm mấy hôm này đi học phải ngồi một mình trên lớp, bài khó không có người để hỏi, khó chịu muốn chết rồi. Vừa nhận được tin nhắn của lớp trưởng nói sẽ ghé qua quán cà phê, Tâm vui đến mức nhảy tưng tưng trên lớp, bị Dung nhìn bằng ánh mắt kì thị.
Biết Tâm bận, Dung bảo:
“Có hẹn hả? Vậy hôm nay tao với tụi Dũng ở lại lớp tập cũng được.”
Một tên trong nhóm nhảy gào:
“Dung ơi off một bữa đi, tập hoài đau nhức quá, bà đi tập riêng cho Dũng được rồi, tụi tui nhớ động tác hết rồi mà.”
Dung rất cầu toàn, cho nên lúc nhảy, chỉ cần bọn họ sai một động tác nhỏ xíu cũng bị cô nàng mắng một trận rồi bắt sửa cho bằng được, nên là mấy hôm nay não hơi căng. Bọn họ mệt lắm, nhưng thật ra lại nể phục Dung, vì có như vậy bài nhảy của nhóm mới hoàn hảo hơn, lần này trong hạng mục nhảy hiện đại không giải nhất mới lạ đó!
Thấy mấy tên này than vãn, Dung thương tình bảo:
“Được rồi, vậy nghỉ một hôm.”
Dũng nghe xong cũng định đi, thì bị Dung đưa tay tóm cổ áo kéo lại:
“Đi đâu đó?”
“Sao kêu nghỉ mà?” Dũng quay đầu hỏi.
“Hai đứa kia nghỉ, ông tập chưa xong chưa được về, ngày mốt thi vòng loại rồi, muốn rớt từ vòng gửi xe hả?”
Thế là, Dung lôi kéo bạn Dũng không cho đi, hai đứa ở lại tập nhảy.
Tâm cười cười chào bọn họ rồi về trước, bấy giờ đã sắp đến giờ hẹn với crush nên cô không thể không vắt chân lên cổ mà chạy.
Đầu chiều và buổi tối quán cà phê mèo thường rất đông, chủ yếu là đám học sinh tan học ghé qua, nên lúc Tâm tới nơi thì chật kín hết chỗ ngồi. Thấy cô, chị nhân viên lập tức chào:
“Bé Tâm tới rồi hả? Uống gì chị pha cho.”
“Dạ, em chào chị, chị làm cho em ly sinh tố việt quất nha.”
Tâm tháo giày ra rồi xếp gọn vào một bên, lúc này, có tiếng gọi to.
“Chị Tâm ơi!”
Là giọng của Tú Như. Con bé ngồi ở trong góc phải quán, đang ôm một bé mèo trắng nhỏ tầm nắm tay trong lòng, bé mèo nằm gọn trên tay con bé, trông cả hai đáng yêu chết đi được. Có lẽ là do thích Trí nên cô cũng cực thích em gái Trí, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà.
Bọn họ chui vào một góc nói chuyện, được tầm mười phút thì Tâm mở cặp ra làm Trí tò mò hỏi:
“Cậu định học ở đây à?”
“Hả? Thì phải tranh thủ chứ, mấy hôm nay cậu không có ở trên lớp, tớ học không vào.”
Tâm đáp tỉnh bơ rồi vạch sách hóa ra.