Trí vốn hẹn Tâm ra để nói chuyện một chút, hy vọng cảm giác nhớ nhung cứ bám dính lấy cậu sẽ được gở bỏ, cuối cùng thì cô nàng lại đem bài tập ra làm, làm xong đi về mất tiêu.
Cậu không hiểu được, bởi vì Tâm có chút tự ti trong mối quan hệ của họ, nên cô nàng mới cố gắng như thế.
Trí đi ra cửa tính tiền xong đưa em gái về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi và học một chút để không nghĩ đến những thứ khác nữa.
Tầm mười giờ rưỡi, cậu vẫn còn ngồi trên bàn học, điện thoại đặt bên cạnh tắt âm từ lâu. Sau một lúc tĩnh tâm, Trí mới buông bút mà cầm máy lên.
Màn hình điện thoại hiện ba cuộc gọi nhỡ từ Tâm và một đống tin nhắn của bạn bè. Có không ít tin nhắn là từ mấy bạn nữ trên trường, bọn họ chỉ gặp qua đôi ba lần trong các lần đi họp chi hội, đi tổng kết điểm thi đua cho lớp, vân vân… Sau đó, đứng trước mặt cậu xin facebook, nói là sau này nếu gặp rắc rối có thể giúp đỡ nhau.
Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, Trí cứ thế add facebook hết một loạt, rồi phát hiện mình thật sai lầm khi quyết định kết bạn với họ.
Mỗi ngày, gần như là mỗi ngày, họ sẽ nhắn những tin không đâu cho cậu, ví dụ như ăn cơm chưa, đang làm gì, có bài này khó hiểu, hôm nay gặp một chú mèo bên đường, hôm kia đi múa bị trật chân… Thật sự là nhiều lắm.
Cậu không trả lời thì mất lịch sự, vì vậy thỉnh thoảng sẽ xem và rep vài ba câu cụt ngủn, hy vọng họ sẽ nhận ra cậu đang từ chối khéo ý muốn làm quen của họ. Chỉ là…
Trông thấy đống tin nhắn của An, Mỹ, Ly, Tuyết, Thùy, Trang, Ngọc, Thảo gì gì đó khắp messenger, Trí muốn bỏ đi ngủ dễ sợ.
Nếu không phải còn có Tâm gửi tin nhắn hỏi cậu đang làm gì, cậu đã buông điện thoại đi ngủ ngay rồi.
Tâm có vẻ chờ rất lâu không thấy cậu trả lời tin nhắn nên đã gọi video qua, ba cuộc. Còn gửi cả hình mèo đang khóc qua cho cậu với dòng chữ “đồ vô tâm” bên dưới nữa.
Trí bấm vào video call, chuông reo chưa tới ba giây bên kia đã nhận liền.
Khuôn mặt trắng xinh của Tâm hiện lên trên video, mấy hôm nay cô nàng luôn xõa tóc, đáng yêu chết đi được.
Hai đứa ngồi nhìn nhau một lúc, Tâm mới hỏi:
[Hôm nay cậu về nhà xong làm gì thế?]
“Ừm, có chút việc bận nên không cầm điện thoại, xin lỗi nha.”
[Bận à? Vậy thôi tớ không làm phiền nữa, cậu đi ngủ đi.]
Tâm đưa tay vẫy vẫy, định thật sự chào tạm biệt, ai ngờ Trí chậc một tiếng rồi bảo:
“Chờ chút. Tớ đã bỏ công ra gọi lại cho cậu rồi, ít nhiều cũng nói chuyện một chút trước khi ngủ chứ?”
[Nhưng cậu bảo bận mà...]
“Bây giờ hết bận rồi, đang rỗi.”
[Ừm… vậy cậu chỉ tớ bài này với, lúc chiều tớ quên hỏi mất.]
Người nào đó lại bắt đầu học và học, có lẽ lúc nãy gọi hẳn ba cuộc cũng chỉ để hỏi bài thôi? Trí cảm giác hơi bực mình khi nghĩ đến chuyện này, mặt rõ là không vui, chân mày sắp dính lại với nhau vì cứ nhăn nhó hoài.
Bên kia màn hình, Tâm mím môi ủy khuất:
[Không chỉ thì thôi, sao lại nhăn với tớ chứ?]
“Không… thôi được rồi, chỗ nào không hiểu?”
Trí thấy khuôn mặt buồn thiu của Tâm, vội thở ra một hơi, nuốt xuống cục tức trong lòng. Hình như ba ngày nay, chỉ có cậu là