Hai đứa ăn uống no nê xong, Trí đứng lên đi tính tiền, mà Tâm thì ngồi lại chờ đợi. Trong buổi hẹn đầu tiên, con trai vốn dĩ sẽ muốn được thể hiện một chút, nên cô nghĩ sau này mua gì đó tặng lại cho cậu ấy là được, không nên giành trả tiền.
Bọn họ rời khỏi quán ăn và phi xe qua chỗ sân vận động, gửi xe rồi chuẩn bị đi vòng vòng để tiêu cơm. Nơi này có đường chạy 800m bao quanh sân bóng đá, phía bên phải là hồ bơi, khu tập cầu lông, phía bên trái có sân bóng chuyền…
Buổi tối mấy nhóm bạn thường mang đàn ra sân vận động ngồi, tụ tập hát hò. Hôm nay cũng có không ít người đang đàn hát thư giãn, thấy vậy, Tâm hỏi:
“Bình thường cậu hay đi chơi ở đâu? Có lên chỗ này thể hiện chút tài năng đánh đàn giống họ không?”
Trí đưa tay chỉ đám ngồi đằng kia, tỉnh bơ mà nói:
“Đám đó bạn tớ đấy.”
“Quác?”
Tâm nghe xong lập tức đổi hướng, chui ra sau lưng Trí rồi vừa đi vừa dùng tóc che mặt.
“Cậu che cũng như không, ban nãy lúc ở quán ăn bị nhìn thấy hết rồi?”
“Ai thấy? Thấy cái gì?”
“Thấy hai đứa mình đánh lẻ, Thắng ngồi trong góc mà cậu không để ý thôi. Với cái miệng của cậu ta, mai lên lớp kiểu gì cậu cũng bị chọc.”
Hai người đi chơi hôm nay bị không ít người bắt gặp, kể cũng khổ, ai bảo xung quanh toàn người quen kia chứ?
Tâm nghĩ nghĩ, đâu thể giấu mãi được, nên là thẳng lưng ngẩng đầu, hiên ngang đi tới trước, áo khoác của Trí đã bao lấy người cô từ lúc nào, hơi dài chút, nhưng vẫn xinh.
Bọn họ vừa đi dạo cho tiêu cơm vừa tám nhảm, bởi vì khu vực này về đêm khá là thoáng đãng, dễ chịu, nên có không ít người đến chơi.
Đang đi trên đường nhỏ, Tâm phát hiện ra phía trước có một chú chó nên tăng tốc lên đuổi theo, miệng thì kêu:
“Tớ lên nhìn chút đã, hình như là husky.”
Cô nàng nói xong lạch bạch chạy tới chỗ chị gái phía trước, đi cách chị ấy một đoạn mà nhìn. Khuôn mặt của con husky trông khá là ngu ngơ, cô thích lắm, nhưng bình thường nó rất phá phách nên mẹ không cho cô nuôi.
Thấy có người đi đến gần, con husky đột nhiên quay đầu lại, điên cuồng vẫy đuôi.
“Nữa, mày thấy gái là lại lên cơn đó hả?” - Chị chủ kéo dây trên cổ nó, nhưng mà nó vẫn cứ sủa gâu gâu rồi nhào về chỗ Tâm.
Nó dùng hết sức bình sinh nhảy lên, Tâm thích chó đấy, chỉ là trong tình cảnh này vẫn sợ hết hồn rồi lùi lại mấy bước. Vừa hay, đụng vào người Trí ở phía sau. Cậu đưa tay giữ vai Tâm, cười nói:
“Cậu sợ chó à?”
“Không, bị giật mình thôi.” - Tâm đứng vững lại, sau đó chợt cảm giác dưới chân nhồn nhột.
Cúi đầu xuống mới thấy, con husky ngu ngốc kia đang đưa lưỡi liếm chân cô một cách ngon lành, liếm nhiệt tình dã man.
“Thôi, đm mày có thôi đi không cái con ngu này.”
Chị chủ vừa ôm vừa kéo nó về, Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì nó có phần hơi to so với bà chị kia nên trông cái dáng lôi kéo nhau khá buồn cười.
Đang lúc này, một tiếng “phựt” to rõ vang lên, Tâm