Hôn?
Tô Dĩ An chau mày nhìn Khước Thần.
Anh ta hôm nay thật sự có vấn đề rồi.
Hóng chuyện từ xa, đám người kia căn bản không thể nghe được gì.
Chỉ thấy bản mặt của cả ba người đột nhiên thay đổi, tất cả chỉ biết nhìn nhau mà đoán già đoán non.
"Chuyện gì thế? Sao bỗng nhiên có vẻ quan trọng quá vậy?"
"Chắc không phải chuẩn bị có đánh nhau đâu nhỉ?"
"Vớ vẩn! Vũ tổng không phải loại người dùng nắm đấm phung phí vậy đâu!"
Quả thực, nhìn từ xa, biểu cảm của cả ba đều đang vô cùng nghiêm nghị.
"Khước Thần, yêu cầu này của anh hơi xa rồi đấy!" Tô Dĩ An dè dặt đáp lại.
Nhưng trước thách thức của Khước Thần, cô cũng bắt đầu có phản ứng.
Tim cô đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực.
Hôn Vũ Lăng? Cô còn chưa dám nghĩ tới.
Liếc ánh mắt sang nhìn anh, chỉ nhìn qua gương mặt, cô hoàn toàn không thể nào đoán được tâm trạng của anh ta hiện tại như thế nào.
Không biết Vũ Lăng có hồi hộp như cô không nhỉ?
"Nếu hôn thì sao?" Vũ Lăng hỏi tiếp.
"..." Khước Thần bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, ngập ngừng một hồi sau, anh mới đáp lại, "...Vậy tôi sẽ không bao giờ làm phiền tới Tô Dĩ An nữa!"
Anh điên rồi! Điên thật rồi! Nói ra câu này, chẳng phải tự mình trói mình hay sao?
Nhìn thế nào đi chăng nữa, thì cả hai người này đều có cảm xúc đặc biệt với đối phương.
Nhưng để mọi người biết được Tô Dĩ An và Vũ Lăng là một đôi, mặc dù anh sẽ phải ra đi, nhưng cả hai người sẽ phải khổ sở trước công chúng một thời gian.
Như vậy thì Khước Thần anh đây cũng hả hê được đôi chút rồi.
Ha! Vì lý do gì mà bây giờ anh lại trở thành một tên khốn nạn như thế này?
"Nắm...nắm tay rồi!" Từ xa, một cô gái giật mình thốt lên, rồi giật mình bụm miệng lại, ý thức được việc mình vừa lỡ lời.
Cũng may, chưa bị phát hiện.
Cũng không phải chỉ có mỗi cô ta là phản ứng dữ dội đến như thế.
Cả một đám đông cũng đồng loạt trố mắt lên, mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn chằm chằm về tình cảnh vừa xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
Khỏi cần nghe, ai cũng đoán được mọi chuyện đang tiếp diễn như thế nào rồi.
Đến Hoắc Thừa Ân cũng không dám tin mà lẩm bẩm:
"Không phải hai người này định công khai hẹn hò đó chứ?"
Chuyện này ngoài sức tưởng tượng của anh rồi.
Vũ Lăng đột nhiên nắm lấy tay Tô Dĩ An, khiến cô cũng một phen giật thót.
Một yêu cầu vô lý như vậy, cô cứ ngỡ Vũ Lăng sẽ chẳng thèm quan tâm, vậy mà...anh ta lại làm thật.
"Vũ Lăng, anh..." Tô Dĩ An khẽ nuốt nước bọt.
Cái cảm xúc gì đây? Quá hồi hộp, mặt đỏ bừng như trái cà chua rồi.
"Không phải chỉ là hôn thôi sao?" Vũ Lăng nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự điên loạn.
Tên Vũ Lăng này cũng...
Thế mà bản thân cô lại không thể tự chủ nổi.
Cô cứ vậy mà kiễng chân lên, Vũ Lăng cũng theo đà mà cúi xuống, chỉ trong nháy mắt, hai đôi môi chạm vào nhau một cách thật nhẹ nhàng, thật khiến người ta phải đỏ mặt.
"Hôn?"
"Cmn thật sự là hôn? Ôi lạy chúa!"
"Sao ông trời lại bất công đến thế? Con cũng muốn được Vũ tổng hôn!"
Chỉ mới là những "vị khách không mời" chứng kiến từ phía sau, thế nhưng bọn họ phản ứng còn dữ dội hơn