Nửa đêm.
Tô Dĩ An khẽ cựa mình, tuy vẫn còn ngà ngà say, nhưng sao cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi khác...
Sao chiếc giường này...rộng thế nhỉ? Khác hẳn với chiếc giường trong phòng trọ của cô.
Không chỉ vậy, mùi thơm này...
Cô giật mình choàng tỉnh.
Chắc chắn nơi cô ngủ có vấn đề.
"Cái..." Tô Dĩ An sững sờ, suýt chút nữa thì phun ra những câu chửi thề.
Giường rộng quá! Có lẽ thêm vài người nằm ở đây nữa cũng đủ đấy.
"Đây...đây là đâu?" Tô Dĩ An khẽ run lên, vội vàng chạy xuống giường.
Không phải phòng trọ của cô.
Diệp Lục Nghiên đâu?
Bắt cóc sao? Cô bị bắt cóc sao? Không thể nào! Làm gì có tên bắt cóc nào lại cho cô ngủ trên chiếc giường to khủng bố đó, cộng thêm chăn ấm nệm êm đến ngủ không biết trời đất như vậy chứ.
Cô nhòm qua chiếc mắt mèo từ cánh cửa, ngó ra ngoài.
Bên ngoài tối om, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Cô đành đánh bạo, nhón chân khe khẽ bước ra ngoài.
"Vũ...Vũ gia?" Cô thốt lên.
Vậy mà cô lại đang ngủ ở Vũ gia.
Tô Dĩ An khẽ nuốt nước bọt, cố trấn an tinh thần.
Vũ gia là một gia đình tốt, chắc chắn cô sẽ không gặp vấn đề gì.
Mất một lúc lâu, ánh mắt của cô mới quen với bóng tối, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Tiếng đồng hồ quả lắc được thiết kế theo kiểu cổ đang lắc theo từng nhịp.
Phải cố nhìn mãi, cô mới biết, bây giờ đã là ba giờ sáng.
Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, ê ẩm.
Chất cồn trong người cô vẫn chưa tan hết.
Sao cô không nhớ gì hết nhỉ? Lúc đó bọn họ định mời cô uống thêm chén thứ hai, nhưng sau đó...
Sau đó như thế nào, thì cô hoàn toàn không nhớ gì hết.
Cô chỉ dám chắc một điều, người đã đưa cô tới đây, không ai khác ngoài Vũ Lăng.
Tô Dĩ An lo lắng cắn môi.
Chắc chắn lúc đó cô đã say bí tỉ rồi.
Cô sẽ không nói nhăng nói cuội vớ vẩn linh tinh đâu chứ?
Nếu thật sự cô đã hành động như một con ngốc trước mặt Vũ Lăng thì cô thật sự không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa.
Cô khom người, nhón chân đi từng bước nhẹ nhàng xuống dưới tầng, tìm nước uống.
Cổ họng cô bây giờ đã khô đến mức đau rát.
Vậy mà còn chưa kịp xuống tới nơi, phía dưới bếp đã xuất hiện một bóng người đi ra:
"Tỉnh rồi sao?"
"Tiền...tiền bối?" Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị anh doạ cho trượt chân khỏi cầu thang.
Cả căn nhà tối đen như mực, nếu như không phải cô nhớ rõ ràng giọng nói của anh, chắc cô cũng không thể nhận ra được người đứng trước mặt cô là Vũ Lăng.
Tô Dĩ An cười gượng, nhón chân lên chạy tới chỗ Vũ Lăng:
"Sao anh ngủ muộn vậy? Lại còn không bật đèn?"
Vũ Lăng đứng yên lặng nhìn Tô Dĩ An.
Mặc dù ở trong bóng tối, nhưng hai con mắt của Tô Dĩ An lại long lanh, đáng yêu