Vũ Lăng dừng tay, quay đầu sang nhìn Tô Dĩ An.
Cô nhóc này thật sự không nhớ mình đã làm gì sao?
Quậy một trận tơi bời, khiến anh người không ra người, ma không ra ma, người ngoài đường nhìn vào, ai cũng phải lén lút che miệng cười.
Vậy mà cô nhóc này không nhớ chút gì sao?
"Cô nhớ được những gì?" Anh hỏi lại.
Tô Dĩ An ngập ngừng:
"Em chỉ nhớ...lúc em định uống chén rượu thứ hai thì anh ngăn lại, sau đó...hình như anh kéo em ra ngoài..."
Lại còn là hình như?
Vũ Lăng khoanh tay trước ngực.
Trong lúc đợi mì chín, anh tranh thủ trêu đùa cô nhóc này vậy.
"Hết rồi sao?"
"Em...chỉ nhớ từng ấy..." Tô Dĩ An ái ngại nhìn anh.
Không phải cô đã gây hoạ thật rồi đó chứ?
"Còn sau đó? Không nhớ gì nữa?"
"Không phải sau đó thì anh đưa em về đây ạ?" Tô Dĩ An ngây thơ hỏi.
Khoé miệng Vũ Lăng giật giật.
Phải! Cô nói đúng! Là anh đưa cô về đấy! Nhưng mấu chốt là trên quãng đường anh đưa cô về, cô đã làm loạn biết bao nhiêu lần rồi.
"Đi lên phòng tôi, lấy điện thoại xuống đây!" Anh ra lệnh.
Tô Dĩ An không hiểu mô té gì, nhưng cũng đành nghe lời, chạy như bay vào phòng anh, tìm điện thoại.
Căn phòng này, chính là căn phòng mà cô đã vào lộn.
Nghĩ lại cảnh đó, cô vẫn thấy thật mất mặt.
Phòng ngủ của Vũ Lăng, là con trai mà thật gọn gàng.
Máy tính vẫn còn sáng đèn.
Trên đó là những dòng chữ code vô cùng khó hiểu.
Anh ta làm việc cả đêm sao? Nên ban nãy mới xuống nấu mì?
Thôi nào, Tô Dĩ An! Mày có thể đừng tò mò quá nhiều về những thứ mày không cần biết như vậy không?
"Điện thoại...điện thoại..." Cô lẩm bẩm.
Điện thoại của Vũ Lăng để trên bàn học, không khó để Tô Dĩ An tìm ra.
Lúc cô cầm điện thoại chạy xuống, hai bát mì nóng hổi, thơm phức cũng đã được bày ra trên bàn.
"Thơm quá!" Tô Dĩ An thốt lên.
Vũ Lăng thậm chí còn ốp cho cô một quà trứng ốp la, bỏ thêm rau thơm.
Phải nói rằng, không khác gì ăn ở tiệm.
"Ăn thêm cho đủ chất! Dù sao cô cũng chưa ăn tối!" Anh nói.
Tô Dĩ An thích chí cười tít mắt:
"Em cảm ơn tiền bối! Chúc tiền bối ăn ngon miệng!"
Nói rồi, cô cầm lấy đũa, ăn mì một cách ngon lành.
Quả nhiên, lúc đói thì ăn gì cũng ngon.
Dạ dày trống rỗng của cô, cũng nhờ có bát mì mà nó không còn sôi lên nữa.
Không chỉ thế, người nấu bát mì này là Vũ Lăng.
Quả thực là cơ hội có một không hai, cô sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc này.
Vũ Lăng nhìn cô ăn ngon lành, cười thầm trong bụng.
Cô nhóc này nếu như nghe được những gì cô đã nói trong lúc say, có lẽ cô cũng không thể ăn ngon như thế này được nữa.
"Ăn ngon không?" Vũ Lăng hỏi.
Dường như chưa hiểu được vấn đề, Tô Dĩ An vẫn cắm cúi ăn mà khen nức nở:
"Ngon lắm ạ! Tiền bối, anh nấu mì thật sự rất ngon đấy!" Thậm chí cô giơ ngón cái lên, biểu cảm vô cùng buồn cười.
Vũ Lăng vậy mà đột nhiên cười mỉm một cái, khiến Tô Dĩ An cũng không húp nổi nước mì, sống lưng lạnh toát.
Không đúng! Biểu cảm của