Lẽ giáng sinh, quán đông khách hơn bình thường.
Cũng bởi thế mà đám nhân viên bọn cô cũng làm việc đến tối mặt tối mũi.
Cũng vì Tô Dĩ An từ chối lời mời của Khước Thần, anh liền thay đổi ý định sẽ cho quán đóng cửa tối nay, kết quả là tiệm cà phê vẫn sẽ làm việc cả đêm.
Nhưng ít nhất thì anh cũng có chút tâm lý, không ép buộc nhân viên phải ở lại canh tiệm.
Nếu có thể, sẽ chỉ một mình anh trông quán.
Nghĩ lại, Khước Thần lúc nào cũng một mình nhỉ.
Lúc đó Tô Dĩ An còn nghĩ, hay là đi với Khước Thần? Nhưng không được! Khó lắm cô mới có dịp đi chơi với Vũ Lăng, nếu như lần này cô đổi ý, chắc cô sẽ hối hận cả đời mất.
Nhưng buổi sáng êm đẹp chưa được bao lâu, diễn đàn trường của cô lại náo loạn.
"Bạn gái tin đồn của Vũ Lăng có quan hệ mập mờ với chủ quán cà phê!"
Cái quái gì thế? Mấy người có thể thôi viết mấy cái tin nhảm giật gân này được không?
Chẳng biết từ bao giờ, chủ đề về cô và Vũ Lăng trở thành chủ đề bàn tán nổi nhất trường.
Đi tới đâu, ít nhất cũng phải nghe vài người xì xào về chuyện này.
Có lẽ cái lúc cô tặng quà cho Khước Thần, bọn họ chụp lại rồi đăng lên đây mà.
Cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tiệm cà phê người ra người vào nườm nượp, sinh viên trường Hứa Tịch vào đây cũng đâu có thiếu.
Nhưng cô đâu có tin, lần này, cái tin đó lại khiến Vũ Lăng phải để ý.
Nhìn thấy tấm hình Tô Dĩ An tặng quà cho Khước Thần, anh lại có chút khó chịu mà nhăn mày.
"Vũ Lăng hôm nay cũng có quan tâm tới diễn đàn trường sao?" Hoắc Thừa Ân bật cười nói.
Nhìn thấy nội dung bài viết là Tô Dĩ An, anh cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vũ Lăng thở dài, cất điện thoại vào trong bâu áo, giọng có chút mệt mỏi: "Chẳng có gì thú vị!"
[…]
Tối hôm đó, vẫn còn rất sớm, nhưng Tô Dĩ An đã có mặt ở quảng trường.
Vì vẫn còn quá sớm, người đi lại vẫn chưa nhiều.
Nhưng biết làm sao đươc, cô hồi hộp đến mức không thể chờ được nữa rồi.
Nhưng rồi 7 giờ...8 giờ...thậm chí là 9 giờ tối, cô vẫn không thấy Vũ Lăng.
Trong lòng Tô Dĩ An bắt đầu dấy lên nhưng nỗi lo âu.
Lẽ nào anh ấy không tới?
Không phải! Chắc chắn Vũ Lăng không phải loại người như vậy.
Nếu như anh ấy bận không thể tới được, nhất định sẽ báo cho cô.
Nhưng cô lại không nhận được một tin nhắn nào từ phía Vũ Lăng.
Quảng trường ngày một đông hơn, người người đi lại nườm nượp, tiếng cười đùa, nói chuyện vang cả một vùng.
Ai cũng có đôi có cặp, có gia đình, nhưng chỉ có cô là vẫn đứng một mình trước quảng trường.
Cô đứng ở đây, xác suất gặp sinh viên trường mình cũng là vô cùng cao.
Cô còn có thể nghe thấy tiếng họ nhìn cô mà bàn tán:
"Đó không phải