Ngay từ chiều, Vũ Lăng đã không ở Vũ gia, anh chạy như bay tới căn biệt thự của Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đầu xơ tóc rối, nhìn tàn tạ không khác gì một bà cô.
Cũng hiếm lắm anh mới trông thấy Ngọc Linh Lung trong cái bộ dạng này.
"Vũ Lăng! Cháu tới rồi!" Ngọc Linh Lung trông thấy anh, đôi mắt sáng rực lên như vì sao.
Bản chương trình hôm bữa anh lập trình cho cô, đột nhiên lại bị lỗi.
Ngày mai, buổi hội thảo đã diễn ra rồi.
Đại cổ đông của công ty đều tập trung ở đó, và Ngọc Linh Lung cùng với bản demo chương trình này chính là thứ quan trọng nhất để quyết định xem công ty sẽ thăng tiến vượt bậc hay lại vẫn như cũ.
Nhưng xúi quẩy thế nào, đúng lúc này chương trình lại bị lỗi.
Vũ Lăng chau mày, nhìn Ngọc Linh Lung:
"Những lần thử trước đều không có vấn đề gì! Tại sao bây giờ đột nhiên lại bị lỗi?"
Ngọc Linh Lung thở dài bất lực:
"Dì cũng không biết! Hôm qua quả thực vẫn còn hoạt động bình thường, nhưng đột nhiên hôm nay lại không mở được nữa!"
Giọng điệu của Ngọc Linh Lung vô cùng rối loạn.
Tưởng chừng như cô đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Buổi hội thảo ngày mai là cái ngày quan trọng nhất đối với Ngọc Linh Lung.
Cô đã phải thao thức vì đống kế hoạch và demo chương trình đó đến mức nào.
Bây giờ nếu như không sửa được, há ra mọi sự cố gắng của cô đều thành công cốc hay sao?
Vũ Lăng lướt tay trên bàn phím, ánh mắt anh ngày càng nheo lại, có chút bực mình:
"Nhiễm virus rồi!"
Không phải virus bình thường mà lại còn là virus vô cùng nguy hiểm.
Bản demo chương trình còn chưa được hoàn thiện.
Nhất định vẫn còn quá nhiều lỗ hổng, đó chính là con đường mà virus có thể xâm nhập, mà một khi đã xâm nhập thì sẽ phá hủy chương trình rất nhanh.
Nhưng loại virus này, Vũ Lăng biết, phải có con người động tay vào.
Cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Trên thương trường, Ngọc Linh Lung có bao nhiêu đối thủ phải cạnh tranh, việc có những thành phần thâm độc muốn gây hấn với cô cũng không phải là ít.
Ngọc Linh Lung cho dù có nhạy bén cỡ nào thì cũng có những khoảnh khắc sơ suất.
Đó chính là lúc để bọn chúng giở trò.
"Liệu có thể khôi phục lại chương trình được không?" Ngọc Linh Lung lo lắng hỏi.
Vũ Lăng khẽ cười, cố trấn an dì mình:
"Sẽ khôi phục được! Dì cứ yên tâm! Quan trọng là mất quá nhiều thời gian!"
Anh chỉ sợ sẽ không kịp tới chỗ hẹn với Tô Dĩ An mất.
Khốn nỗi lúc nãy đi vội quá, anh quên mang theo điện thoại.
Ngọc Linh Lung thì đang quá hoảng loạn, anh không thể hỏi mượn điện thoại dì ấy.
Anh chỉ đành cắn môi.
Bây giờ phải tập trung khắc phục được chương trình này đã, anh sẽ cố nhanh hết mức có thể.
Anh không muốn Tô Dĩ An phải chờ mình quá lâu.
Nhưng không thể ngờ tới tận hơn 9 giờ, chương trình mới được khôi phục lại bình thường.
Nhìn bản demo hoạt động, Ngọc Linh Lúng sung sướng như nhặt được vàng, rối rít cảm ơn thằng