Tô Dĩ An diện trên người bộ đồ vô cùng nghiêm túc, nói đúng hơn là không khác gì một bộ đồ công sở.
Đi vào bên trong, cô nào cô nấy đều ăn mặc sành điệu, gợi cảm, vài ba cô còn ăn mặc thiếu vải lại khiến Tô Dĩ An sởn cả da gà.
Chỗ họp lớp quái quỷ gì thế này?
Cô đánh bạo đi sâu vào bên trong.
Phía trước quán bar chính là một quán rượu trông như một quán bình thường, đi sâu vào bên trong chính là hộp đêm.
Chỉ vừa ngó vào bên trong, cô đã giật mình mà đóng sầm cửa lại, chạy ra ngoài.
Âm nhạc xập xình đến mức muốn choáng váng đầu, lại trông thấy bao nhiêu cô gái ăn mặc thiếu vải uốn éo bên trong, Tô Dĩ An còn không dám nhìn dù chỉ là 1 giây.
Điên rồi! Thật sự điên rồi! Không ngờ có một ngày cô lại bước chân vào một nơi như thế này.
Cô thầm chửi rủa tên nào lại đưa ra cái ý kiến họp lớp ở đây.
Lại thêm mấy người não tàn cũng nhiệt liệt hưởng ứng, có phải mấy người đều bị điên hết rồi hay không?
Đi lần mò mãi trong quán, bao nhiêu ánh mắt cũng đổ dồn về phía cô, đa số là con trai, nó lại khiến cô thấy khó chịu vô cùng.
Phải tìm một lúc lâu, Tô Dĩ An mới trông thấy lớp của mình.
Cũng may là cô vẫn còn nhớ mặt một vài người.
Bọn họ ngồi thành một nhóm, uống rượu, hút thuốc, đủ mọi thứ.
Con gái cũng không phải dạng vừa, cũng diện lên trên người những bộ đồ lộng lẫy đến lóa mắt.
Xem ra chỉ có mình Tô Dĩ An là lạc loài.
Ai mà ngờ được đám bạn học cũ của cô lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Ai ai cũng trông có vẻ...như là dân chơi.
Chắc nói vậy có hơi quá đáng, nhưng thật sự là như vậy.
Trong đầu Tô Dĩ An lại thấp thoáng cuộc đối thoại giữa cô và Diệp Lục Nghiên lúc sáng:
"Hay là cậu đừng đi? Tớ lo cho cậu lắm! Về chuyện ngày đó..."
Chuyện ngày hôm đó...quả thực cô cố đến mấy cũng không thể nào quên được.
Bởi vậy mà bây giờ, có lẽ khi đã trưởng thành, chẳng ai bận tâm đến nó nữa, nhưng cô cũng phải dè chừng.
Trông thấy Tô Dĩ An, bọn họ cũng thi nhau chào đón:
"Ô kìa! Học bá! Cậu cũng tới sao?"
"Tụi này cứ tưởng cậu không thích tới những nơi thế này cơ đấy!"
Quả nhiên...
Hai bàn tay của cô siết chặt lại, cố để cảm xúc không lộ ra trên mặt, bình thản đi tới chỗ bọn họ, ngồi xuống vô cùng tự nhiên:
"Dù sao cũng đã lâu không gặp lại! Tớ đương nhiên phải tới chứ!"
Trông thấy Tô Dĩ An có chút hoang dại hơn so với ngày xưa, bọn họ cũng bắt đầu dè chừng.
Đối với Tô Dĩ An mà nói, buổi họp lớp này còn áp lực hơn cả việc ngồi chung xe với Vũ Lăng.
Nghĩ cách ứng phó với từng người trong lớp, cô cũng đã thấy đau đầu.
Nhân viên phục vụ lần lượt đưa từng chai rượu lên, mọi người mỗi người cầm một ly, rót rượu, không quên rót cho Tô Dĩ An một ly.
Mùi rượu nồng nồng