Tô Dĩ An tới quán bar không lâu, Diệp Lục Nghiên đã lo sốt vó lên.
Gọi mãi cũng không ai nghe máy, cô biết chắc chắn Tô Dĩ An đã gặp chuyện rồi.
Cho dù cô nhóc đó có mạnh mẽ hơn mức nào đi chăng nữa, gặp lại đám người bọn họ, chắc chắn cái bóng đen yếu đuối trong người Tô Dĩ An sẽ bộc phát.
Gọi mãi không được, cô gọi ngay cho Hoắc Thừa Ân.
"Quán bar?" Anh khẽ nhướng mày.
Nhưng mà...
Biểu cảm của Hoắc Thừa Ân không nói nên lời.
Ngồi trong xe của Vũ Lăng, anh nhoài người nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe đen đỗ bên đường, mà ngay kế bên nơi chiếc xe đang đỗ, chính là quán bar mà Tô Dĩ An đi vào.
Sao có thể trùng hợp đến mức này cơ chứ?
Có nghĩa là, cả Tô Dĩ An và Vũ Lăng đều đang ở bên trong.
Hoắc Thừa Ân tặc lưỡi.
Có tên đáng sợ đó bên trong rồi, Tô Dĩ An có gì phải nguy hiểm cơ chứ.
Nhưng chỉ họp lớp thôi mà Diệp Lục Nghiên cũng phải lo lắng đến như vậy, xem ra cũng đáng lo ngại.
[…]
Bên trong, cả quán bar như bị náo loạn một phen.
Bạch Đình Đình một tay túm lấy cổ áo Tô Dĩ An, một tay túm lấy tóc, kéo đến sát mặt.
Cái khuôn mặt trát đầy phấn, chỉ cần ghé sát một chút thôi đã có thể nghe thấy mùi nước hoa nặc đến ngạt thở.
"Lại dám chọc giận Đình Đình! Cô ta phen này khó sống rồi!"
"Nhìn cách ăn mặc của cô ta đi! Chắc chắn là người mới tới!"
"Đúng là cừu non, để xem chị Bạch dạy dỗ thế nào!"
Đám người xung quanh thi nhau bàn tán, chẳng có ai bận tâm đến việc tới ngăn cản hai người.
Loạn thật rồi! Đám người ở đây đúng là chẳng có ai binh thường.
Người phụ nữ trước mặt Tô Dĩ An, nhìn qua, gương mặt cũng đẹp đấy, dáng người cũng nuột nà, bảo sao được mọi người ở đây tôn sùng, gọi cô ta một cách kính cẩn: "chị Bạch".
Thật tức chết cô rồi! Tại sao đúng lúc này lại say rượu?
Cái thái độ ngạo nghễ của cô ta, thật muốn đấm cho mấy phát.
Cả đám người bạn học cũ của cô nữa, bọn họ là bù nhìn hả?
Thấy Tô Dĩ An không phản kháng, Bạch Đình Đình lại được đà lấn tới:
"Nhìn qua thì cũng xinh đấy! Có muốn chị mày đào tạo cho một khóa hầu rượu không?"
"Hầu rượu?" Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị câu nói của Bạch Đình Đình làm cho bật cười, "Đúng là chỉ có những người phẩm chất chó gặm như cô mới nghĩ được những điều này nhỉ?"
"Mày..."
Bạch Đình Đình bị cô làm cho tức điên lên, vung tay hòng tát cho Tô Dĩ An vài cái.
Nhưng ai ngờ, tay còn chưa kịp hạ xuống khuôn mặt của Tô Dĩ An, nó đã bị ai đó giữ chặt lại, thậm chí còn siết chặt đến mức cô ta phải kêu lên ai oái.
Bàn tay siết lấy cổ áo Tô Dĩ An cũng vì thế mà buông lỏng ra, cô nhanh chóng lùi ra sau.
Thế mà người vừa ngăn cú tát vừa rồi của Bạch Đình Đình...lại là Vũ Lăng.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Tô Dĩ An cũng phải lắp bắp:
"S...Sếp!"
Phía sau lưng cô, đám con gái háo