Edit: Yuurei Bana.
Ngày hôm sau, Giang Hạ nằm trên giường không dậy nổi, hai chân dường như không phải là của mình, không làm được gì.
Lúc Trình Dật Tu làm xong bữa sáng đến gọi cô, đã nhìn thấy mặt cô chôn trong gối, ôm chăn không nhúc nhích. Cái lưng trơn bóng lộ ra ngoài chăn, xương bướm xinh đẹp hơi lộ ra, lưng không có một vết sẹo, đường cong trườn bò xuống dưới, ẩn vào trong chăn chỗ đột nhiên nhô cao.
Ánh mắt anh tối lại, đưa tay chạm lên đường cong. Giang Hạ phát hiện sau lưng khác thường, theo phản xạ chui vào trong chăn. “anh lại muốn làm gì?”
Trình Dật Tu bị dáng vẻ khẩn trương của cô chọc cười, tiến đến hôn mặt cô một cái. “Bảo em rời giường mà thôi, căng thẳng như thế làm gì?”
Giang Hạ đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái. anh còn không biết xấu hổ mà hỏi, ngày hôm qua đem cô lăn qua lăn lại…
“Em muốn rời giường, anh ra ngoài đi.”
Trình Dật Tu cũng biết tối hôm qua làm cô mệt muốn chết rồi, dập tắt tâm tư ngoan ngoãn xoay người ra ngoài. Giang Hạ mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, mới phát hiện vậy mà anh đứng ở bên cửa.
“anh ở đây làm gì?”
Trình Dật Tu nhếch môi cười, trả lời nghi vấn của cô: “Hôm nay anh nghỉ.”
Giang Hạ ồ một tiếng, đi vào phòng vệ sinh. Lại nghe anh nói: “một lát đi bệnh viện về, chúng ta đi làm thủ tục đi.”
Giang Hạ đang nói không chủ định, nghe vậy tay run lên, “Xử lý thủ tục gì?”
“Sang tên nhà.”
“không phải mẹ em đã nói không cần sao, làm sao còn tìm phiền toái. Hơn nữa phí sang tên thật sự rất đắt.”
Trình Dật Tu đi theo cô đến phòng vệ sinh, dựa vào cửa. “Mẹ em nói không cần là chuyện của mẹ em, anh nguyện ý là chuyện của anh.” Xử lý chuyện này sớm một chút thì sẽ sớm kết hôn.
Giang Hạ không muốn đi, cảm thấy sau khi sang tên, trên lưng cô giống như có thêm một ngọn núi. Nhưng mà thái độ Trình Dật Tu kiên quyết, trước khi ra cửa còn buộc cô mang giấy chứng nhận.
Đến bệnh viện, Trình Dật Tu không có nói chuyện sang tên trước mặt ba mẹ Giang, viện cớ mang Giang Hạ đến cục quản lý bất động sản. Dọc đường đi Giang Hạ đều có ý đồ bảo anh buông tha cho dự định này, nhưng mà căn bản không có tác dụng.
ở đại sảnh cục quản lý bất động sản có rất nhiều người, hai người đến muộn, phía trước có mười mấy người, chỉ có thể ngồi ở chỗ nghỉ để đợi gọi tên. Sau nửa tiếng, người phía trước giảm bớt ba bốn người.
bởi vì trời nóng, Giang Hạ uống không ít nước, sau khi nói với Trình Dật Tu, đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh. không nghĩ tới lại gặp được người quen - - Hạ Bạch Tuyết.
Hạ Bạch Tuyết đi cùng một người phụ nữ trung niên, phu nhân kia quay lưng về phía Giang Hạ, cho nên cô không nhìn thấy mặt.
Giang Hạ cũng không muốn đối mặt với Hạ Bạch Tuyết, rẽ vào phòng vệ sinh. Lúc cô từ phòng vệ sinh đi ra, đụng phải bả vai người tiến vào.
“thật xin lỗi.” Giang Hạ theo thói quen mở miệng xin lỗi, lại phát hiện người này có hơi quen mắt. Nhìn quần áo đúng là phu nhân vừa rồi ở cùng Hạ Bạch Tuyết.
Liễu Thời Phân bị đụng vào, không vui nhíu mày. Nghe được đối phương nói xin lỗi, bà ta ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng cảm thấy người này có hơi quen mắt, lại nhất thời không nghĩ ra được đã gặp ở đâu.
Hai người không nói thêm lời nào, một người vào một người ra. Nhưng mà không đi được bao xa, đột nhiên Giang Hạ nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào. Đột nhiên trong lòng có hơi buồn bực, vì sao Hạ Bạch Tuyết sẽ ở cùng vị phu nhân đi tìm Trình Dật Tu chứ? Hơn nữa đến nay anh còn không nói cho cô biết, rốt cuộc phu nhân kia là ai.
Lúc đi đến khu nghỉ ngơi, lại trông thấy Hạ Bạch Tuyết đang ngồi chỗ cô vừa ngồi, nói chuyện với Trình Dật Tu. Bọn họ quay lưng về phía cô, cho nên không có phát hiện cô đứng đằng sau.
“anh Dật Tu, anh tranh thủ về nhà một chuyến đi. Vài ngay nay trong lòng mẹ không dễ chịu, đã gầy hơn nhiều.” Giọng Hạ Bạch Tuyết dịu dàng, một chữ lại một chữ bay vào trong lỗ tai Giang Hạ.
Trình Dật Tu hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này có quan hệ gì tới tôi?”
Hạ Bạch Tuyết đưa tay chạm vào tay anh, “anh Dật Tu, em biết anh không thích em, những chuyện trước kia em làm đều rất ngây thơ. Nhưng mà em cũng muốn làm mẹ vui vẻ, đúng lúc hôm nay mẹ cũng tới, một lát nữa anh nói chuyện với mẹ nhé.”
Trình Dật Tu nhíu mày, “Bà ta cũng tới?”
Hạ Bạch Tuyết cho rằng anh thay đổi, vui vẻ gật đầu, “Vừa mới đi vào nhà vệ sinh, lập tức sẽ trở lại.”
Nhà vệ sinh, Giang Hạ cũng đi nhà vệ sinh! Trình Dật Tu nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Giang Hạ, không nghĩ tới quay người lại thấy cô đứng ở phía sau.
Trong nháy mắt Trình Dật Tu thay đổi sắc mặt, nhanh chóng vòng qua ghế dài, nắm tay cô đi ra ngoài. “Hôm nay quá nhiều người, chúng ta về nhà trước đi, lần sau lại đến xử lý.”
Giang Hạ không lên tiếng, tùy ý để anh dắt đi. Dường như anh rất khẩn trương, nắm tay cô không tự giác được dùng chút lực, nắm cổ tay làm cổ đau.
Lúc ra cửa chính, Giang Hạ quay đầu nhìn Hạ Bạch Tuyết vẫn còn đứng chỗ đó. Vẻ mặt cô ta kỳ lạ, cười mà như không cười.
trên đường trở về, Giang Hạ nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới Hạ Bạch Tuyết nói những lời kia. cô hiểu đại khái, Hạ Bạch Tuyết và Trình Dật Tu, tuyệt không phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Còn có phu nhân kia, Hạ Bạch Tuyết gọi là mẹ. Mà Trình Dật Tu cũng bởi vì phu nhân kia đến thăm, đau lòng đến rơi lệ.
Tâm trạng Trình Dật Tu không ổn định lái xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Giang Hạ một cái. anh biết trong lòng cô có hoài nghi. Có một số việc, anh vốn định lừa gạt cô cả đời. Nhưng