Edit: Yuurei Bana.
Tôi là Trình Dật Tu, nghề nghiệp đầu bếp, tuổi hai mươi chín. Tôi không có người thân, chỉ có ông nội nhưng ông đã mất lúc tôi mười bảy tuổi.
Lúc còn rất nhỏ, tôi biết mình là đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ nhưng được ông nội yêu thương, làm tôi tuổi nhỏ vô ưu vô lo, cho nên tôi không nghĩ về chuyện của ba mẹ. Cho đến khi bảy tuổi năm ấy, ông nội mang theo tôi dời đến thành phố T.
Ở một quán ăn nhỏ đơn sơ, lần đầu tiên tôi gặp được Giang Hạ. Trước đây cô như cái bánh bao, tròn vo, trắng nõn mềm mại. Lúc nào cô cũng được cha mẹ cho ăn mặc như công chúa, mặc những bộ váy xinh đẹp, đi giày hồng, trong túi cô, lúc nào cũng có giấu những viên kẹo mà tôi chưa từng ăn.
cô thường xuyên cùng ba mẹ đi ăn sáng. Tôi nhớ được cô đặc biệt thích ăn bánh trẻo rán, lúc còn rất nhỏ có thể ăn được một đĩa lớn. Mỗi lần mẹ cô trách cô ăn quá nhiều, ba cô sẽ che chở cô, nói có thể ăn là phúc.
Chắc là từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu hiếu kỳ về cha mẹ mình. Tôi bắt đầu nghĩ, vì sao bọn họ lại vứt bỏ tôi? Có phải bọn họ đi khắp nơi tìm tôi không? Nếu như bọn họ tìm được tôi, có phải cũng sẽ giống cha mẹ cô, yêu thương tôi.
Nhưng mà tôi cũng chỉ vụng trộm nghĩ mà ghen tị, tôi không dám hỏi ông nội về chuyện của cha mẹ.
Dần dần, tôi bắt đầu ghen tị với cô, ghen tị cô có cha mẹ yêu thương, mà tôi không có. Mỗi lần cô đến, tôi sẽ thừa dịp thu dọn bàn trừng mắt nhìn cô, hoặc làm bộ như không cẩn thận giẫm lên giày mới của cô, nhưng mà cô căn bản không có để ý. Ngẫu nhiên chú ý tới, sẽ cười ngọt ngào với tôi.
Sau đó, tôi lớn thêm vài tuổi, bạn học trong trưởng bắt đầu cười nhạo tôi không có cha mẹ, mỗi người đều rời xa tôi. Lúc nào tôi cũng không có bạn, mỗi ngày ngoại trừ đi học, chính là ở trong quán ăn nhỏ giúp ông nội rửa bát. Thời thơ ấu tĩnh mịch, Giang Hạ, là người duy nhất miễn cưỡng có thể coi là bạn tôi, mặc dù cô chưa bao giờ chú ý tới sự tồn tại của tôi.
Tôi lại không ngây thơ ghen tị cô nữa, mà là hâm mộ. Hâm mộ cô mỗi ngày đều có thể vui vẻ ở cùng cha mẹ. Mỗi khi tôi ở trong phòng bếp chật chội âm u, lúc nhìn thấy một nhà ba người nhà cô qua cánh cửa sổ nho nhỏ, tôi liền tưởng như chính mình cùng cha mẹ ở cùng một chỗ, chắc chắn cũng sẽ như bọn họ, hạnh phúc vui vẻ.
Tôi dựa vào tưởng tượng này, bổ sung vào chỗ trống không có cha mẹ, vượt qua cô độc lúc nhỏ.
Sau đó, tôi trưởng thành. Hai chữ cha mẹ không còn trong cuộc sống của tôi, tôi không còn ảo tưởng có một ngày, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện.
Mà Giang Hạ, cũng không còn là đối tượng mà tôi ghen tị hâm mộ. Niên thiếu của tôi, giống như trong một đêm lớn lên. Bắt đầu hiếu kỳ nam nữ khác biệt, bắt đầu cùng những nam sinh khác, vụng trộm phán xét nữ sinh trong lớp, ai xinh đẹp, ai xấu. Kỳ lạ là, trường học nhiều nữ sinh như vậy, tôi lại không thấy ai xinh đẹp hơn Giang Hạ.
không biết kể từ khi nào, tôi núp sau cửa sổ, chứng kiến cả nhà ba người bọn họ hạnh phúc, mà ngực cô cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa. Cho đến sáng sớm ngày nào đó, tôi từ trong mộng tỉnh lại, dưới thân rất chật vật.
Làm tôi ngượng ngùng là, trong mộng, tôi nhìn thấy Giang Hạ.
Giấc mộng này làm tôi xấu hổ khi gặp người khác, một đoạn thời gian dài, tôi không đi quán ăn nhỏ giúp đỡ. Cho đến khi tôi phát hiện, cho dù không nhìn thấy cô, cô sẽ xuất hiện trong mơ. Mấy ngày đó, tôi học được nhớ.
Tôi không đánh lại được ma quỷ trong lòng, lúc lần nữa trở lại quán ăn nhỏ giúp đỡ, tôi phát hiện cô đã trưởng thành. Mặc dù trên mặt còn mang theo dáng vẻ đứa bé mập, nhưng mà vóc dáng cô như măng mùa xuân sau cơn mưa, lớn vụt lên, thậm chí vượt qua tôi.
Phát hiện này làm tôi tự ti, càng không dám xuất hiện trước mặt cô. Mỗi ngày chỉ núp sau cánh cửa sổ nho nhỏ, ôm tâm tư không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đợi cô xuất hiện. Nếu như có thể đợi được, ngày đó không hiểu sao sẽ vui vẻ. Nếu như đợi không được, trong lòng giường như thiếu gì đó, mơ hồ mất mát.
Khi đó, tôi không biết đó chính là thích.
Tôi trưởng thành, sống trong sự chờ đợi Giang Hạ, ngày từng ngày trôi qua, một mình vui vẻ, một mình mất mát. Cho đến một ngày, ông nội bị bệnh, bệnh rất nặng.
Trước khi ông nội hấp hối, viết một số điện thoại vào tờ giấy, bảo tôi đi tìm cha mẹ. Khi đó tôi mới biết được, hóa ra cha mẹ tôi từng đi tìm tôi, chỉ là ông nội không muốn để tôi rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của ông nội Chương, tôi xử lý hậu sự của ông nội, quán ăn nhỏ cũng đóng cửa ngừng kinh doanh. Ngày đóng cửa đó, tôi ở cửa ngoài quán ăn nhỏ từ sáng đến tối, lại không đợi được cô.
Ông nội cho số điện thoại, chính là số thành phố T. Tôi gọi điện, nghe điện thoại lại là bảo mẫu. Sau khi tôi hỏi địa chỉ, một giây cũng không dừng lại đi đến đó.
Tôi đứng bên ngoài tòa nhà xinh đẹp, không dám đi vào. Cha tôi, sẽ giống như cha Giang Hạ yêu thương sủng ái tôi sao? Mẹ tôi, sẽ giống như mẹ Giang Hạ, mặc dù nghiêm khắc nhưng cùng rất quan tâm tôi sao?
Bên trong sách giáo khoa có một câu, gọi là ‘Cận hương tình khiếp’ (lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng). Tôi vẫn luôn không hiểu câu này, vì sao về gần đến nhà rồi mà còn hồi hộp lo lắng. Vào lúc đó, tôi đột nhiên hiểu.
Tôi ở bên ngoài đợi một ngày, mãi cho đến chiều tà, một chiếc xe màu đen có rèm che lái tới, dừng lại trước ngôi nhà. Tôi núp sau cây tùng, thấy một người đàn ông khí chất nho nhã xuống xe. Ông ta mỉm cười cúi đầu nói gì đó với lái xe, vẫy tay tạm biệt.
Tâm tình tôi lúc đó, không có cách nào hình dung. Đó là cha tôi